VNBEAUTIES.COM
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhật Kí Chung của Mems

+62
siawon
Abeja
RT.Dino
Trai Nghèo
Koo Lão
Hủ Nam
Mr Duy
Velvet
Reko
haquocphongvnjp
Rip Bin
THANHLOI
holynguyen996
Chocolate
Jinnie
Duy Tây
brain beauty
May_September
TinhLinh
Andrey D
Weekend
Wonderland
Fu Fu
rOok
irene_esser
Tiểu Lông Nữ
hoa thúi địch
canlolo
Mã Lệ Phi Sơn
minh_nguyen
Phạm Vĩnh Chinh
vivian275
Tiểu Sam
as_one1309
bienbeo
Jenny Nguyễn
Clover13
Belrum220
Ngọc Thiện
will lê
Dee Dee
GBMD
eSpoy
Naomi_Bitch
Marco
DE OK
kio1993
Jim Kun
Bum Bum
TropicalStorm
Natalie
Jude
Vũ Huệ Linh
vnhitler
ken_kul
Tappi Tea
BANANA
Jayden Diamond
Soo
5458tt
Miss Baby
Cô Bé Mộng Mơ
66 posters

Trang 5 trong tổng số 40 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6 ... 22 ... 40  Next

Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by irene_esser Thu Apr 10, 2014 5:31 pm

Deok đã viết:Jayden Diamond lên làm Super Mod!

À à.... cùng trại với các Quý Phi phải hok ? Tự sướng cho nhau vậy mà.
Với lại cái 4rum cũng ế nhệ, tha hồ mà copy rồi paste ... 
Con @GBMD khỏi phải tranh giành nữa nhá.  Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 54369
irene_esser
irene_esser
Active Member
Active Member

Beauty Level
Points : 469800
Nam Posts : 1464
Birthday : 07/06/1996
Join date : 15/07/2013
Reputation : 0

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by DE OK Thu Apr 10, 2014 9:11 pm

Jayden trước giờ ko có nói chuyện gì nên cũng ko biết bạn đó thế nào nhưng qua cái việc rủ rê với Clover đòi bỏ 4rum thấy... CHắc anh Aha đôn lên để giữ chân hả ta?
DE OK
DE OK
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 18
Points : 1440052
Nam Posts : 14421
Birthday : 30/10/1990
Pouple 2
Join date : 17/10/2010
Reputation : 2
Model - 2

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by irene_esser Thu Apr 10, 2014 9:30 pm

Ủa chứ ở lại có làm gì dc đâu ?
irene_esser
irene_esser
Active Member
Active Member

Beauty Level
Points : 469800
Nam Posts : 1464
Birthday : 07/06/1996
Join date : 15/07/2013
Reputation : 0

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by GBMD Fri Apr 11, 2014 12:00 am

Hú hồn hok Yoyo33
GBMD
GBMD
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 47881952
Diamond x 36
Nam Posts : 52986
Gold Apple x39
Birthday : 16/12/1995
No Pouple
Gold Key : KEY 3
Location : Tanbinh Dist, Hochiminh city
Join date : 17/03/2010
Reputation : 73
O.M.G - Dayana Mendoza!!!
Model - 10c

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by Hủ Nam Fri Apr 11, 2014 3:22 pm

Lén lén lên 4rum bằng phòng máy của trường... vui vãi Yoyo33  mà chuyện gì vui quá vậy yoyo35
avatar
Hủ Nam
Typical Member
Typical Member

Beauty Level
Gold $ x 23
Points : 1332540
Seek Now
Nam Posts : 4773
Birthday : 09/12/1983
Pouple 6
Join date : 16/05/2010
Reputation : 14
Model - 6

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by GBMD Sat Apr 12, 2014 6:50 pm

Ko biết cha mẹ của cưng ăn gì, hay mang thai có cưng có uống lộn thuốc ko mà đẻ ra đc cái thứ rẻ tiền như cưng hay quá à
GBMD
GBMD
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 47881952
Diamond x 36
Nam Posts : 52986
Gold Apple x39
Birthday : 16/12/1995
No Pouple
Gold Key : KEY 3
Location : Tanbinh Dist, Hochiminh city
Join date : 17/03/2010
Reputation : 73
O.M.G - Dayana Mendoza!!!
Model - 10c

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by Ngọc Thiện Sat Apr 12, 2014 7:15 pm

đó giờ ko thích những kẻ hay núp lùm, tưởng đàng hoàng ai dè chỉ là thứ ném đá giấu tay, thik tỏ ra nguy hiểm
Ngọc Thiện
Ngọc Thiện
Typical Member
Typical Member

Beauty Level
Gold $ x 5
Points : 7190901
Diamond x 8
Nữ Posts : 2800
Gold Apple x 1
No Pouple
Join date : 27/01/2011
Reputation : 0

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by DE OK Sat Apr 12, 2014 8:10 pm

Phim Bếp Hát hay đó chứ!
DE OK
DE OK
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 18
Points : 1440052
Nam Posts : 14421
Birthday : 30/10/1990
Pouple 2
Join date : 17/10/2010
Reputation : 2
Model - 2

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by DE OK Sat Apr 12, 2014 8:11 pm

Ngọc Thiện đã viết:đó giờ ko thích những kẻ hay núp lùm, tưởng đàng hoàng ai dè chỉ là thứ ném đá giấu tay, thik tỏ ra nguy hiểm
AI thế?
DE OK
DE OK
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 18
Points : 1440052
Nam Posts : 14421
Birthday : 30/10/1990
Pouple 2
Join date : 17/10/2010
Reputation : 2
Model - 2

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sat Apr 12, 2014 10:52 pm

Làm người trực đêm ở nhà xác thành phố thì cũng chẳng có gì đáng khoe, nhưng công việc này cho phép tôi vẫn đi học đầy đủ vào ban ngày và cũng có thể nghiên cứu thêm vào ban đêm bên cạnh những nhiệm vụ phải làm vốn không nặng nề gì.
Trong các ngăn kéo được đánh số và gắn thẻ, các xác chết trong đó sẽ chẳng bao giờ quấy rầy tôi trong khi tôi đang nặn óc đánh vật với các vấn đề tích phân. Tôi vẫn nghĩ thế.

Tối hôm đó, tôi tới đổi phiên cho Olaf Daly như thường lệ. Olaf là một lão già chết cứng với cái nghề này vì đã lớn tuổi và vì cái chân thọt, nên cả ngày lão chỉ mong cho tới lúc đổi phiên. Như mọi khi, lão ầm ừ một câu chào rồi tạm biệt cùng một lượt. Với cái chân thọt mà lão đi ra khỏi nhà xác coi bộ nhanh nhẹn ác!

Còn lại một mình trong gian phòng phía ngoài vắng lặng, tôi đặt bình thủy, chiếc radio và mấy cuốn sách lên bàn, rồi tôi lôi cuốn sổ trực to tổ bố lại gần xem qua một lượt.

Olaf đã ghi chép việc xuất nhập hàng ngày bằng nét chữ khẳng khiu của lãọ Một ông chết đuốị Hai ông bà chết vì đụng xẹ Một gã ngủ say tới bỏ mạng khi nhà bốc cháỵ Một chú đánh lộn bị đâm chết. Một phụ nữ bỏ xác trôi sông.

Công việc mỗi ngày của Olaf rất đều đặn. Cả tuần qua chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý. Ngoại trừ cái con mụ tuần qua nằm ở ngăn số 14.

Con mụ ấy nghe đồn là phù thủy, mụ xưng là Phù thủy Endor đệ tứ, nhiều người tin mụ gớm. Vì mụ sống ở một khu nghèo nàn và thất học, kiếm ăn bằng nghề coi bói, lên đồng, đoán số đề, bán bùa ngãi... nhưng dân láng giềng nói bà ta chưa làm gì bậỵ Một đêm trời nóng nực, mụ leo lên mái nhà khu chung cư. Không hiểu do mụ ta trượt chân hay vì muốn bay lên mặt trăng nhưng thất bại, mà người ta thấy mụ nằm phơi xác trên mặt đường nhựa trước khu chung cư sáu tầng lầu đó, rồi được mang tới đây, đặt trong ngăn số 14. Mụ nằm trong ngăn đông lạnh đó bốn ngày thì có đứa con ở tận đâu đâu đó tới nhận xác. Với Olaf thì mụ ấy chưa hoàn toàn đi khỏi đây, lão già nói:

- Tao thề là có cái mùi gì ở ngăn số 14 đó, giống như mùi lưu huỳnh.

Tôi có thấy cái gì đâụ Mũi tôi còn đầy nghẹt mùi của phòng thí nghiệm nơi tôi đã phải trầy trật để theo kịp chúng bạn.

Tôi dẹp cuốn sổ để đi tuần một vòng. Căn phòng kế cạnh thắp đèn sáng choang, nhưng lạnh tanh, thênh thang và không sinh khí. Nền phòng sạch bông, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Ðằng kia là cánh cửa lớn mở ra lối cho xe chở xác chạy vào, cạnh đó là cái bàn đá có chân bánh xe, mặt bàn dài thượt. May mắn mà lúc này nó trống, được lau chùi sạch sẽ chờ lúc được sử dụng tớị Cái máy lạnh phát ra tiếng rù rì trầm trầm, chú ý mới nghe thấỵ

ở mé tay phải, giống như một tổ ong khổng lồ, là hàng hàng lớp lớp những ngăn kéo để chứa các xác chết trong khi chờ thân nhân đến nhận, hay sau cùng thì nhà nước bỏ tiền ra chôn làm phước. doc truyen

Ngăn kéo nào có xác đều được gắn thẻ, như thẻ hành lý trong kho trên máy bay hay tàu thủỵ Thẻ được móc vào tay cầm của ngăn kéọ

Tôi huýt sáo nho nhỏ, chỉ vì muốn tạo một âm thanh gì đó thôi, và bắt đầu kiểm tra những thẻ theo danh sách trong sổ mà tôi vừa xem qua và nhớ được.

Tới gần ngăn số 14, tôi chợt khịt mũi "A! cái mùi lưu huỳnh của lão Olaf đây !", tôi lẩm bẩm.

Ði qua ngăn kéo ấy một bước thì tôi giật mình, ngoảnh đầu, rồi xoay cả người lạị

Olaf đâu có ghi xác nào trong ngăn 14, nhưng mà có thẻ gắn ở ngăn nàỵ Tôi cúi người tới, đưa tay ra, huýr sáo không thành tiếng nữạ Tôi cầm tấm thẻ lật qua lật lạị Một lần, hai lần, rồi ba lần càng lúc càng nhanh.

Ðứng thẳng dậy, tôi gãi đầu một phát. Cả hai mặt thẻ đều trống trơn, chẳng ghi gì cả. Cha nội Olaf tuy già, nhưng đâu đến nỗi lẩm cẩm. Quên ghi tên người vào thẻ, lão chưa từng có vụ này bao giờ.

Rồi tôi nhếch mép cườị Lão già này muốn đùa đây, tôi đâu dè lão cũng khoái giỡn như thế. Tôi lại huýt sáo được thành tiếng, nghe có vẻ tỉnh táo lắm, nhưng không có gì hay họ

Tôi nắm lấy tay cầm và kéo mạnh. Ngăn kéo vốn có bánh xe nên tuột ra cái rẹt. Tiếng huýt sáo của tôi chợt tắt ngúm.

Một con nhỏ đang nằm trong đó! Tóc vàng, coi trẻ măng, và đẹp nữa, mặc dù đã chết.

Tôi đứng nhìn cô ta mà nghe mấy ngón chân ngọ ngoạy trong đôi giàỵ Nét mặt cô thật dễ thương, làn da mịn màng như lụạ Ðôi mắt khép nhẹ như đang ngủ, bờ mi cong và dài, đen mướt. Cô mặc bộ đồng phục y tá. Món duy nhất cho tôi biết lai lịch chút ít của cô là tấm lắc dây chuyền ở cổ taỵ Trên tấm lắc có khắc hai mẫu tự: Z.L. truyen

Tôi vội vàng quay đi, chạy ra phòng ngoàị Vồ lấy cuốn sổ trực, tôi lật vội ra xem. Tôi không muốn nghi oan lão Olaf.

Tôi rà một lượt, ngớ người ra, rà lại lần nữạ Lật trang trước coi phần ghi chép hôm qua, và cả hôm kia nữạ Tuyệt nhiên không có ai được đưa vào ngăn 14 cả.

Tôi chu mỏ, nhưng huýt sáo không nổi, và bước tới cửa vào phòng lạnh.

Mé trên cửa có hai khung kiếng nên tôi có thể nhìn vào trong mà không cần mở cửạ Ngăn kéo 14 bị lôi kéo ra vẫn còn nguyên ở đó, và cô Z.L. tóc vàng vẫn nằm chầng vầng một đống như cũ.

Tôi cẩn thận ngồi xuống ghế, rút khăn tay ra và lau trán. Hít một hơi dài, tôi nhấc phôn lên quay số của Olaf. Khi nghe tiếng chuông, tôi còn liếc lại cửa phòng lạnh.

Giọng mụ vợ Olaf nghe ngái ngủ:

- ồ, rất tiếc. Ông Olaf nhà tôi chưa về. - Rồi chợt giọng bà ta nghe tử tế hơn - Chờ chút, tôi nghe tiếng ông ấy mở cửạ

Giọng Olaf vang lên sau tiếng đằng hắng:

- Rồi, chuyện gì?

- Tully Branson đây, bác Dalỵ

- Không có cái vụ trực thế cho mày đi nhậu với bạn đâu à nghen !

- Không có đâu - tôi đáp - cháu chỉ muốn biết về cái cô trong ngăn 14. ma

- Không có ai trong ngăn 14 hết, Tullỵ

- Có mà, thưa bác. Một cô tóc vàng đàng hoàng. Trẻ và đẹp, chết uổng hết sức. Chắc bác nhớ ra hén, có điều bác quên ghi sổ nhập cho cô ấỵ

Tôi nghe tiếng bà Daly hỏi chồng chuyện gì đó, rồi nghe ông ta nói với vợ:

- Chắc cái thằng Branson này đêm nay nó mang rượu vô đó uống quá!

- Không có, bác ơi - tôi cự liền - Cháu khoái nhậu, nhưng không có mang rượu vô đây à nghen! Chỉ có chuyện cô tóc vàng ở ngăn 14 bác quên ghi sổ thôi !

- Ðời nào tao lại quên chuyện đó được?

- Có mà. Không tin bác ghé đây coi đị

- Tao sẽ tới, con ạ ! Sai sót này lớn lắm chứ chơi đâụ

Lão giộng ống nói xuống thiếu điều làm tôi thủng cả màng nhĩ. Còn tôi thì nhẹ nhàng đặt ống nói xuống, lấy bình thủy rót một ít cà phê ra, đốt một điếu thuốc, nhấp một ít cà phê, châm một điếu thuốc.

Nhấp miếng cà phê nữa, cất bình thủy vào chỗ của nó, thò tay lấy gói thuốc, lúc đó tôi mới nhìn thấy mình đã châm hai điếu bỏ trên gạt tàn. Tôi mếu miệng cười, duị tắt một điếu để dành đêm khuyạ

Với bước chân khập khiễng, lão Olaf bước vào cứ như một con tàu đi trong giông bãọ Ðáp lại ánh mắt trợn trừng của lão, tôi chỉ mỉm cười với tất cả sự chắc ăn mình có được, và mời lão vào phòng xác.

Lão đi qua cánh cửa, tôi theo sát nút. Ngăn 14 vẫn còn kéo lòi ra ngoài ở đó. Lão chẳng cần đi tới nơị Nhìn một cái, lão quay lại liền:

- Branson - lão nói - tao mà còn trẻ là đập bể mặt mày liền. Mày bắt một người già mệt nhọc nửa đêm tới một nơi hôi thối như thế này đó hả? Vậy mà lâu nay tao cứ nghĩ mày là thằng nhóc tử tế đó !

- Nhưng bác Daly...

- Không có "nhưng" con mẹ gì cả ! Cái vụ này tao sẽ báo cáo !

Tôi trợn mắt nhìn ngăn 14 như thằng khùng. Cô ta vẫn còn đó, thù lù một đống. Tóc vàng, xinh đẹp và chết cứng.

Olaf xô tôi qua một bên và bước đị Tôi níu lấy tay lãọ Tôi đúng là còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã mọc râu rồị Tôi kêu lên:

- Bác Olaf. Bác thấy mà. Cháu biết bác thấy mà !

- Bỏ cái tay ra nghe chưa ! - lão quát - Tao thấy rõ ràng là cái ngăn kéo trống trơn, y hệt cái đầu óc của mày vậỵ

Tôi cứ níu tay lão, không cho đi:

- Cháu không có chịu giỡn kiểu này đâu...

- Thì tao cũng vậy - lão quát vào mặt tôi - Giỡn gì cà chớn !

- Thì bác coi kỹ cái ngăn đi, đừng giỡn nữa mà.

- Thì tao đã coi rồị Không có gì hết ngoài một thằng nhóc láo lếu dám bày trò thối tha là bắt một người già phải nửa đêm tới đây !

Lão giật tay ra và bước nhanh ra ngoàị Ðến cửa, lão quay lại, dứ dứ ngón tay về phía tôi:

- Nè nhóc, tốt nhất là từ mai, mày lo kiếm việc làm khác đi ! - và lão dông thẳng.
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sat Apr 12, 2014 10:52 pm

Khi chuyến tàu Hà Nội - Vinh ghé một phút tại ga Đồng Giao để trút xuống mỗi một người hành khách và một kiện hàng, thì kim đồng hồ nhà ga chỉ đúng 7 giờ 55 phút.
Trời hôm ấy là một vòm trời đen tối; mưa phùn rả rích phủ kín không gian bằng một tấm màn ảm đạm; khí hậu nặng nề ẩm thấp; quang cảnh bốn bề lạnh lùng bí mật, chung quanh nhà ga đều là đồi núi từng cây, khiến càng tăng thêm vẻ hoang vu rùng rợn.

Chỗ đó, xưa kia là một khu rừng sâu thẳm, ở vào một nơi đồi núi hiểm hóc, chỉ có thể làm sào huyệt cho lũ giặc cỏ ẩn nấp, hoặc làm trường mai phục cho hai đạo quân Chúa Nguyên và Chúa Trịnh khi Bắc Nam xung đột binh đaọ Chỗ đó ở chính giữa khoảng giáp giớn hai xứ Bắc và Trung kỳ, nó chia rẽ bờ cõi hai kỳ bằng ba từng núi liền nhau, vì cớ ấy tục thường gọi là đèo Tam Điệp.

Ai đã từng đi xe lửa từ Thanh Hóa ra Ninh Bình, chắc cũng đã để ý đến một quãng đường sắt gập ghềnh, hiểm trở, có lắm đoạn khúc khuỷu, mỗi lợt xe đi qua lại ngửa nghiêng lúc lắc phải ghìm bớt đà lại, làm cho hành khách khó chịu mỗi khi nghe tiếng nghiến kèn kẹt của bánh xe ép chặt trong máy hãm , giữa khi thân thể thì bị rung chuyển vì con tàu quằn quại, lợn ngùng ngoằn như con rắn uốn éo trên một con đường hẹp hòi, đục ở giũa núị Ló đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn phong cảnh, ta chỉ thấy mặt đá trơ trơ, dựng cao như bức tường, và toàn thị là một thứ sậy khẳng khiu, mọc ở ven sườn đá. Một khi tàu chui qua khỏi núi ra tới nơi đất phẳng thì lại chỉ là một khoảng đất mênh mông bát ngát lởm chởm những đá, trên mọc xanh um kín mít những thứ cây nhỏ không tên tuổi, lan rộng khắp vùng; trông bụi không ra bụi, đồng không ra đồng, chỉ thuần một màu xanh thẫm, không thấy mặt đất đâu nữạ Thứ cây đó chả hiểu là những loại gì, nó thấp lè tè, quá mặt đất độ hơn nửa thước, mọc chen lẫn với lau và sậy, với cỏ, với rêu, biến quãng bình địa ra một khu hoang vu xanh thẫm, rừng cây không ra rừng cây, nội cỏ chẳng ra nội cỏ. Trong muôn vàn thứ cây đó, thứ mọc nhiều nhất là cây săng, cây sim ; có thứ lại có hoa trắng và hoa tím, điểm một nét diễm lệ trên vẻ trơ tẻ cằn cỗi của ngàn lau. truyen

Từ mấy năm nay, có một ông hào phú được nhà nước cho phép khai khẩn chốn hoang vu đó để làm đồn điền. Nhưng dáng chừng sự khai hoang khó khăn quá, nên nhà hào phú kia đành bó tay chịu thua Tạo hóa, chỉ để lại trên đường sắt một tấm biển báo hiệu cho công chúng biết đất Đồng Giao là nơi sắp thành ấp nay maị Ai đi qua Đồng Giao mà chẳng thấy tấm biển gỗ to, đứng sừng sững trên ngàn cỏ xanh đã mấy năm nay, trên có một hàng chữ đập mạnh vào đồng tử người quá khách: "Concession Nguyễn Văn X ... "

Sự mở mang khu đất rộng giáp với đường sắt ở vùng Đồng Giao hẳn phải là một công trình vĩ đại, mà trong một thời gian ngắn ngủi, sức người khó nỗi làm xong. Muốn cho bãi đất hoang thành khoảng đồng phì nhiêu phong phú, tất phải bỏ ra mặt số tiền ức vạn, một là để phạt hết cây hoang cỏ xấu, hai là để san bằng mặt đất, vạt cho hết lượt sỏi đá gồ ghề. Công trình ấy cũng đủ nuốt hết một gia sản khổng lồ, huống lại còn phải xây nhà cửa, nuôi súc vật và trồng trọt! Có lẽ cũng vì thế nên nhà hào phú kia đành nhẩn nha làm việc, không thể tiến hành công cuộc khai khẩn một cách mau chóng hơn nữa.

Ấy là chưa nói về khí hậu xứ Đồng Giao, ai đã ở vùng ấy độ dăm bảy tháng ắt phải rùng mình ghê sợ, mỗi khi nói về thủy thổ miền giáp giới Bắc Trung kỳ. Đó là tổ sốt rét rừng, dẫu uống ký-ninh đến điếc tai cũng khó lòng tránh khỏị Khí hậu thực là kỳ quặc: tuy ở vào miền gần bể, mà Đồng Giao về phương diện thời tiết cũng chả khác gì những chỗ ở mạn thượng du, và có lẽ còn độc hơn các tỉnh ly vùng thượng du nữạ Đêm thì lạnh buốt phải đắp chăn tới sáng, ngày lại nóng bức như giữa mùa hè. Sống trong bầu hàn thử tương xung đó, phải có xương đồng da sắt mới tránh khỏi sự Ốm đau quặt quẹọ Buổi sáng, tám giờ, sương trắng như sữa, đặc như khói, còn phủ kín non sông cây cỏ; mãi đến khi mặt trời lên cao lắm mới tan dần. Chiều tới, vào khoảng bốn năm giờ, sương đã bắt đầu rỏ xuống rồi tụ lại, chỉ chốc lát là phong cảnh bị chìm đắm trong một bức màn trắng đục, ẩm thấp, khiến người đi trong năm bước khó lòng trông thấy mặt nhaụ Trong vụ quí xuân, mỗi khi có mưa râm rả rích, sự nặng nề ướt át càng tăng gấp bội, trời thu một màu tiêu điều xám đục, đất thì vắng lạnh đìu hiu, phong cảnh thực là thê lương ảm đạm. Có lẽ vì vùng Đồng Giao ở cao hơn mặt bể, lại có các rừng núi bao bọc, nên tuy không xa đồng bằng mấy, mà khí hậu thời tiết khác hẳn các miền ở đồng bằng. Quanh năm không khí bao giờ cũng đầy hơi nước; sự ẩm thấp không làm sao tả xiết; cỏ hoang rêu lạ tha hồ được tươi tốt những áo quần đồ đạc thì luôn luôn phải hơ, phải sấy, nếu không ắt bị mốc bị mục một cách mau chóng lạ thường.Đem so sánh các tỉnh rải rác trên quãng đường thiên lý chạy từ Hà Nội đến Huế, thì có lẽ hạt Đồng Giao là chỗ độc địa hơn cả.

Sở dĩ nước độc, tại vì bốn chung quanh hạt toàn là rừng rú, ngàn nội, truông sậy bãi lau; nhưng lá cây mục nát từ thủa xưa còn chồng chất cả trên mặt đất, trong lòng suối, khiến nước xanh lè như màu rêu, hoặc đục váng lên như nước ao tù. doc truyen

Những cây cỏ thường hay giữ lấy hơi nước, không cho tan đi, lại nhuốm các khí độc ở đất bốc lên, thu tất cả bao nhiêu những nguồn ám chướng vào lòng rừng rú. Gia dĩ trong rừng, bóng mặt trời không lọt vào được, lá cây cổ thụ rờm rà che lấp hẳn ánh nắng, hóa nên sự ám chướng thiêng niên vạn đại cũng cha tiêụ Lá cây, khi rụng xuống, xếp lên thành khối, lâu ngày mục dần, biến ra một tảng đất đen hôi thối, có khi rơi vào nước, hoặc ngấm vào mạch nước, đầu độc cả các suối, các ngòị Dân cư bởi thế, không tài nào tránh khỏi bệnh tật, vì ai ai cũng đều phải lấy nước làm một sự cần thiết cho cuộc sinh hoạt thường ngày.

Đấy, chỉ xem qua như thế ta cũng đủ thấy đất Đồng Giao là một vùng ám chướng; mà không những hạt ấy chỉ độc địa ở khí hậu, chỉ buồn tẻ cằn cỏi ở phong cảnh, nó lại còn dữ dội tàn ác ờ chỗ rùng núi bụi bờ chứa đầy các loài mãnh thú sinh hoạt một cách hùng cường phồn thịnh trong vẻ phồn thịnh cua cỏ cây.

Bởi địa thế hiểm hóc, Đồng Giao đã làm trường thí nghiệm cho muôn ngàn tấn bi kịch khủmg khiếp. Nào là cướp bóc, chém giết, nào là hãm hiếp, giam kìm vân vân ... Những trò thương tâm ấy đều là của loài người tranh cạnh với loài người, mà diễn ra, nó không có tính cách lạ lùng cho lắm. Thê thảm bi đát hơn ấy là sự mãnh thú, vì đói ăn bắt loài người cấu xé ra từng mảnh, xác thì dùng để lót dạ, mà hồn thì đày đọa vào kiếp nô lệ ma trành. Một câu chuyện trong muôn ngàn chuyện hổ hại người, tình cờ khi đặt chân lần đầu trên đất hạt Đồng Giao này tôi đã được nghe thuật lại.

Bạn hãy theo tôi xuống tàu vào ga một chút, rồi chúng ta sẽ cùng đi tới đầu đề. Hôm đó, trời mưa rả rích, lại tối đen như mực, dẫu vừa mới tám giờ đêm. Quang cảnh nhà ga trông quạnh hiu hoang vắng, sự buồn sự lạnh thấu trời rơi vào tận đáy tâm hồn. Tàu huýt còi rồi nặng nề lăn bánh trên con đường sắt, chui vào bóng tối chập chùng. Tôi ngẩng trông trời, mưa phăn tạt vào mặt tỉnh táo ra đôi chút. Một mình thui thủi, tôi xách va ly thất thểu trên vỉa đường ẩm thấp, đi vào cửa ga.

Cửa ga hé mở có một cánh. Một người thư ký, gầy gò trong chiếc áo the lụng thụng, giơ tay đón lấy cái vé tôi traọ Tôi cũng chả buồn nhìn xem ông ta già hay trẻ và mặt mui thế nàọ Vả lại tối lắm.

Bước vào mé trong ga tôi thấy ấm áp dễ chịụ Anh sáng các ngọn đèn dầu tây tỏa ra một cách dịu dàng trong gian phòng hẹp vắng bẩn thỉu, trên tường có tranh ảnh của sở hỏa xa xuất bản, ở một góc lại có một cái cân to.

Tôi còn đương bàng hoàng ngần ngại , ở bóng tối bỗng đâu nhô ra một người vạm vỡ, mũ dạ đội sụp lấy trán, áo tơi mưa bọc kín cả ngườị Chàng lực sĩ ấy ra nắm lấy tôi, rồi nhe ngay bộ răng trắng nhỡn.

- Tôi đợi anh đã lâụ Sao tàu chậm thế?

Tôi mới nhận ra đó là Trần Văn Thủy, bạn tôi, một nhà thầu khoán to hiện đương dở công việc xây đắp nhà cửa và đường sá ở mạn Đồng Giaọ Anh Thủy thấy tôi mừng quýnh như kẻ được vàng, vội kéo tói xềnh xệch ra khỏi ga, đẩy tôi lên xe ô tô, mở máy chạy vèo vèo trên con đường đá vụn. Tôi ngồi trên xe, chỉ nhìn thấy một vùng vô định, lờ mờ u ám, không còn nhận rõ sự gì. Duy chốc chốc lại nghe tiếng sỏi bắn vào thành xe, kêu rắc rắc, và luôn luôn bên tai tiếng động cơ xoay chuyển đều đềụ Một nửa giờ như thế, xe ngừng laị Bạn tôi bấm đèn "pile" rọi sáng, đưa tôi vào một tòa nhà.



Được sửa bởi eSpoy ngày Sat Apr 12, 2014 10:53 pm; sửa lần 1.
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sat Apr 12, 2014 10:53 pm

Tôi tốt nghiệp trường Sỹ Quan CTCT Đà Lạt vào đầu mùa Thu 73 với cấp bậc Thiếu Úy! Được cử về đại đội 23 CTCT thuộc sư đoàn 23 BB.
Trang trại của đại đội nằm sau lưng Tiểu Khu Đắc Lắc và kế bên một nghĩa trang Quân Đội! Bên kia đường, đối diện với nghĩa trang là một xóm nhà dân thuộc khu Trần Hưng Đạo! Trại tôi gồm có 3 dãy nhà dài dùng làm văn phòng và kho chứa các tài liệu! Chúng tạo hình chữ U với đáy dựa về hướng nghĩa trang! Ở dãy nhà này có một gian được ngăn làm hai buồng cho các sỹ quan độc thân ở hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm! Cuối dãy là một nhà bếp nhỏ dùng để phục vụ cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội! 

Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị nên chiếm một căn phòng cho mình. Cơm nước đã có nhà bếp lo; quần áo thì cuối tuần đưa ra tiệm giặt ủi thế là xong! Cuối tuần tôi hay lang thang ra phố uống cà fê, rồi ghé vào rạp Thăng Long xem chiếu bóng! Thành phố Ban Mê Thuột (BMT) nhỏ lắm, đi vòng vòng chừng nửa tiếng là lại về chổ khởi hành rồi! Có năm rạp hát cả thảy, nhưng tôi thích xem ở rạp Thăng Long vì ở đó chiếu phim của Mỹ hay Pháp, còn các rạp khác chỉ toàn phim kiếm hiệp Hồng Kông mà tôi chúa ghét! Thỉnh thoảng có ngày nghỉ, tôi thường đến ngồi dầm tại quán cà fê "Mây Hồng" bên hông trường trung học Tổng Hợp BMT để ngắm các tà áo dài xanh của các cô nữ sinh sau giờ tan trường!  doc truyen

 

Tuy BMT và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố gần giống như nhau, cũng bé như nhau, có sương mù, có gió lành lạnh! Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku má đỏ môi hồng cũng có thể áp dụng cho cái xứ "Buồn Muôn Thủa" này! 

Mấy ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, lo dọn dẹp chổ ăn chổ ngủ, rồi lại phải nhậu mấy chầu với các sỹ quan đàn anh trong đơn vị ! Tôi mệt nhoài người nên đêm về ngủ như chết! Tuần sau mọi việc đã đâu vào đấy rồi thì những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, gây cho tôi sự chú ý! Vào nửa đêm 30, trời tối đen! Gió thổi thì thào mang theo cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẻ hở của vách ván vào tận trong phòng! Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh! Bổng tai tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn cùng với tiếng gió phía sau dãy nhà! Tôi tự nghĩ sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này kìa! Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem! Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe đó đây! Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh: 

_ Anh có nghe thấy gì không? 

_ Không! Không có gì xảy ra cả ! 

Tôi trở về phòng tự trấn an, có lẽ mình tưởng tượng ra mà thôi! Rồi như các chàng thanh niên trẻ khác tôi lăn ra ngủ say cho tới tiếng kẻng báo thức nổi lên với lăn xuống giường chuẩn bị cho một ngày làm việc mới! Đêm sau, tiếng con cú mèo (có nơi gọi là chim heo) kêu éc éc trong nghĩa trang sau nhà làm tôi thức giấc! Và tôi lại nghe tiếng hò hét, tiếng chửi nhau, rồi tiếng đánh nhau vang dội sau nhà ! Tôi lần xuống giường, ghé mắt vào kẻ hở trên vách nhìn về hướng nghĩa địa, chẳng có ai cả ! Tiếng động cũng im bặt ! Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh của cái tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn", và mấy con đom đóm bay vờn vờn trên các ngọn cỏ bông lau mọc ven rào của nghĩa trang! 

Tôi không nghĩ là mình nghe lầm hay tưởng tượng ra! Lần này là lần thứ hai tôi nghe mà! Tôi đợi một lát nhưng chẳng có gì xảy ra nữa! 

Trở về giường tôi trằn trọc nghĩ về điều này và tự nhủ là nhất định phải tìm hiểu sự việc này! 

Sáng hôm sau tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này, anh ta hơi biến sắc nhưng cố đổi giọng nói: 

_ Làm gì có chuyện đó!  truyen

Xong anh ta quay qua chuyện khác! Điều đó chỉ làm cho tôi thêm nghi ngờ mà thôi! Tôi hỏi một vài người lính họ cũng ởm ờ và lảng qua chuyện khác! 

Hình như mọi người cố tránh nói về sự kiện này! Không thỏa mãn với bạn đồng ngũ, tôi quyết mang chuyện này đi hỏi những người dân quanh đây! 

Cuối tuần đó khi mang quần áo bỏ giặt ủi, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà ta chừng khoảng 40, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết các điều bà nói! Khi nghe tôi hỏi về sự việc tôi trải qua hai đêm liền, bà ta trầm giọng trả lời: 

_ Ông mới vềnên không biết thôi, chứ ở đây ai cũng rành về mấy con ma ở chổ trại ông ở hết trơn! Mấy ông lính cũng biết rành hết chứ! Có lẽ mấy ổng không muốn ông hoang mang hay sợ nên họ giấu ông đó!! 

_ Xin thím kể cho tôi nghe đi! Tôi không sợ đâu! 

_ Được rồi nếu ông không sợ thì tui kể đầu đuôi cho ông nghe! 

"Chuyện này bắt nguồn từ năm 68 lận! Đêm 30 Tết năm đó VC đánh vào thị xã BMT, chúng tổng tấn công vào 

hầu hết các căn cứ quân sự và hành chánh trong thị xã! Từ phi trường Phụng Dực đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số 5, cả đến bộ chỉ huy sư đoàn 23, luôn cả tiểu khu Đắc Lắc lẫn Tòa Hành Chánh tỉnh, và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa! Tuy hầu hết lính đã đi phép Tết, những người còn lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm! Họ đẩy lùi mọi cuộc xung phong của VC vào các căn cứ của họ! Vài tuần sau khi tàn cuộc chiến, bọn VC để lại mấy ngàn xác chết quanh vòng rào các căn cứ quân sự! Xác chết sình thúi rất ghê tởm! Lính công binh phải dùng xe ủi để đào các hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này! Tui biết vài chổ như một ở Trung Tâm Tình Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chổ ở cạnh bên nghĩa trang quân đội! Tui không biết mấy ông lớn nghĩ sao mà lại cho cất trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó! Tui nói cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à! 

Từ khi có ngôi mộ tập thể đó dân chúng sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy phá! Lúc đầu thì họ chưa biết gì hết! Thỉnh thoảng đêm đến có vài người ăn mặc rách rưới gỏ cửa xin cơm ăn, nhưng riết rồi người ta nghi ngờ vì toàn là người lạ mặt nói đặc tiếng Bắc không thôi! Họ nghi là ma nên không mở cửa cho ăn nữa! Nhưng rồi bọn ma đói đó làm tới! Không cho thì chúng quậy! Nhà nào còn cơm nước thừa qua đêm đều bị quậy thiu vữa hết! Bà con sợ mấy con ma này nên kẻ thì xin bùa về treo trước cửa, người thì lấy nước phép về rẩy khắp nhà trước khi đi ngủ! Bọn ma càng ngày càng lộng hành! Chúng kéo nhau nhát những người đi chơi khuya về! Riết rồi chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa! Bà con mời thày cúng về nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội gíup họ xua đi bọn ma đói kia! Từ đó bà con không còn bị phá nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó vẫn thường nghe tiếng la hét đánh nhau vào những đêm tối trời! Có lẽ hồn của các anh lính chận đánh bọn ma đói mò đi kiếm ăn! Một vài người trong trại ông cũng nghe tiếng la ó đó mà! Đó là lý do mà không có ai chịu ở trong trại của ông hết, họ sợ nên mướn nhà riêng để ở hết trơn!" 

Tôi về trại đem chuyện này nói lại với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: 

_ Chuyện này có thiệt đó Thiếu Úy ạ ! Ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ Ông hoang mang! 

Ngay cuối tuần đó tôi đi mướn một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi! Từ đó tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi! Tuy thế âm thanh của những tiếng reo hò đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay!!!! 
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sat Apr 12, 2014 10:54 pm

Ha... hạ.hạ.ha! há..há..ạ.ha! Hú... hu... hụ.hu... u!Thiệt là hãi hùnh, khi không sao lại có tiếng cười ai đó văng vẳng trong đêm làm cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rợn người...
Sáng hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe lời bàn tán về tiếng cười đêm trước - người thì cho đó là tiếng rên rĩ của muột người con gái còn rất trẻ, người thì bảo đó là tiếng hú của một chàng thanh niên trong tuổi đôI mươi, còn có người thì cho rằng đó là tiếng la hét của hai người... mà là hai người đã chết v.v. Thiệt ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên rỉ, hoặc là tiếng la hét. Nhưng những tiếng đó phát xuất từ đâủ Phải chăng là ở bãi tha ma vắng vẻ trên ngọn đồi phía bắc làng, hay là những tiếng đó phát ra từ ngôi nhà hoang ở phía nam?... 
[size][color][font]
 
[/font][/color][/size]
Rồi thì sự sinh hoạt trong làng cũng trở lại bình thường và đêm lại một lần nữa trở lại với vạn vật như mọi khị Nhưng đêm nay thì khác, hầu như mọi người trong làng đều cảm thấy lành lạnh. Lạnh mà họ cảm được đây không phải là do thời tiết mà là lạnh do tiếng cười đêm qua ám ảnh. Mới có 10 giờ tối mà cả xóm làng đều im phăng phắc; không biết là đã có ai ngủ vô chưa nhưng vạn vật hình như đã bị lắng đọng lại - cả đến những tiếng động do súc vật gây ra cũng không có. Không lẽ chó, gà, heo, vịt cũng đều kiếm chỗ ẫn nấp hết rồi saỏ Tại sao tiếng cười lại có ma lực ghê gớm như thế? Không lẽ thật là tiếng ma kêu quỉ hú?...  doc truyen

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới... Trong lúc mọi người trong làng đều trùm mền kín đầu thì tiếng cười đêm trước lại lanh lãnh vang dội... Hảhảha!?Hủhủhu! Và cứ như thế 5, 10 phút một lần. Người Công Giáo thì thì thầm đọc kinh, người Phật Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn trẻ con thì ôm cứng lấy cha mẹ anh chị chúng. Thật là khinh khủng sợ hãi... Nhưng rồi một đêm kinh sợ cũng qua đi và mặt trời lại ló dạng. Mọi người lại một lần nữa xôn xao bàn tán - "Làng mình chắc là có ma quỉ xuất hiện, phải nhờ cụ Tám ra giúp giải quết vấn đề!" một người xướng. "Đồng ý! Đồng ý!" mọi người khác đều hưởng ứng. 

Cụ Tám là người nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Cụ là người duy nhất luôn luôn tắm xác cho người chết trước khi bỏ vô hòm. Người ta khẩu truyền rằng cụ đã gặp rất là nhiều ma quỉ nhưng chưa một lần tỏ ra khiếp sợ... Tuy rằng không muốn liều mình, nhưng vì xóm làng cụ Tám cũng đành phải miễn cưỡng tuân theo để tìm hiểu nguyên do tiếng cười bí mật kiạ 

Cụ Tám sửa soạn con dao cặt củi mà cụ cho là một vũ khí lợi hại nhất của cụ. Trời vừa chập tối là cụ đã ra khỏi nhà. "MớI có 9 giờ mà mọi nhà đã đóng cử tắt đèn rồi," cụ lẩm bẩm và từ từ tiến tới ngôi nhà hoang ở phía nam khu xóm, nơi mà

cụ nghĩ rằng sẽ tìm được nguyên do tiếng ma gào quỉ khóc kia.... Đã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy ra, cụ cảm thấy người cụ hơi mỏi mệt vì nấp trong bụi cỏ trước căn nhà hoang... Nhưng, bất chợt, cụ cảm thấy rờn rợn lạnh trong ngườị Linh tính báo cho cụ biết là có gì không ổn đâu đâỵ Cụ cố lấy bình tĩnh để chờ đợi thêm.  truyen

Khoảng đúng 12 giờ đêm, thì Hủ.hủ.hủ.hu! Tiếng hú làm cho cụ giật bắn người giậy; tay cụ nắm chặt con dao để chờ đợị Tiếng Hụ.hụ.hủhảhảha! mỗi lúc một tiến gần nơi cụ nấp là cho cụ toát mồ hôi lạnh và tự nhủ, "Trong suốt cuộc đời, đây là lần ta cảm thấy rợn nhất, không biết tại ta đã già nua hay là tại con quỉ này ghê gớm đến vậỵ"... Một lần nữa tiếng Hủhu lại nổi lên bên cạnh cụ và một bóng trắng xuất hiện trước mặt cụ. Hai tay nắm chặt con dao, cụ định tung ra một nhát vào bóng trắng kia nhưng bóng trắng đã bay xa hơn và dùng tay để vẫy cụ như là muốn thách thức cụ Tám. Cụ cứ tiến gần thì bóng trắng đó lại bay xa thêm... Cứ như thế mà đã đến gần bờ biển. Bất chợt, lại thêm một bóng trắng xuất hiện. Lần này thì cả hai bóng trắng đều quay lại như muốn nói với cụ Tám điều gì đó và cả hai chợt biến mất trước mặt cụ Tám. Cụ mĩm cười ra điều hãnh diện vì con ma ác ôn đó mà cũng sợ cụ. Sau đó cụ quay người trở lại để ra về thì chân cụ vấp phải vật gì đó. Bật chiết đèn lên cụ chợt hốt hoảng vì dưới chân cụ là hai xác chết của một đôi nam nữ độ đôi mươị Lúc này thì cụ đã đoán ra được 9 phần 10 của câu truyện. Cụ khéo hai cái xác lui vô trong để nước khỏi cuốn đi, rồi ra về... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lập một bàn thờ cho đôi trai gái xấu số; và từ đó người ta không còn bị ám ảnh bởi tiếng gào thét kinh sợ giữa đêm khuya nữạ 

eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sat Apr 12, 2014 10:55 pm

Vợ chồng anh chị Khảm là người hiền lành hiểu theo ý nghĩa bình thường. Họ làm ăn chăm chỉ chí cốt.
Dạo còn ở trong nước, cả hai anh chị đã quyết chí tìm đủ mọi cách để mong sao thoát ly đời nhọc nhằn gian lao nghèo khó. Vợ chồng anh chị xuất thân từ hai gia đình vừa đủ ăn đủ mặc. Tuy không đến nỗi nghèo khó lắm, nhưng so với những hàng phú gia địch quốc mà anh chị có khi chỉ được nghe đồn mà chưa bao giờ được chính mắt trông thấy, xem ra anh chị rất nôn nã với giấc mộng giàu sang và chưa bao giờ có được một ngày sống trong cảnh phú quí, rạng rỡ vinh hiển như những kẻ lắm bạc nhiều tiền cho nên niềm mơ ước làm cho anh chị luôn luôn nuôi nấng ấp ủ trong tâm tư, bảo nhau quyết thực hiện cho bằng được, bất chấp định luật "đại phú do thiên, tiểu phú do cần".
 
Họ lấy nhau vào đúng thời kỳ cả nước đang chìm ngập trong tình trạng kinh tế kiệm ước, việc làm ăn khó khăn, người khôn của khó, không dễ gì kiếm ra được nhiều tiền để cho đời sống anh chị với hai đứa con có được những ngày tháng mát mày nở mặt, khỏi phải thiếu trước hụt sau, làm việc gì cũng không thoát được cảnh giật gấu vá vai, đắp đổi qua ngày đoạn tháng, chật vật quá sức. truyen
 
Anh Khảm lại kẹt cứng với đời sống của một quân nhân sĩ quan cấp nhỏ, rày đây mai đó, trên búa dưới đe. Lúc nào cũng phải lo thủ phận và chu toàn những nghĩa vụ của một thuộc cấp khôn khéo biết an phận thủ thường để khỏi phải ra chiến trường có thể mất chỗ đội nón như chơi, tuy rằng anh không phải ngày đêm tham dự những cuộc hành quân gian khổ chết chóc, nhưng anh vẫn phải chu toàn một lúc hai nhiệm vụ bắt buộc của người quân nhân, một là tiếp tế quân trang quân dụng cho các đơn vị hành quân trực thuộc, hai là phải tự biết cách để thù tạc đãi đằng những cấp chỉ huy quyền thế không chỉ bằng tiền bạc quà cáp hậu hĩnh, có khi còn đi lùng sục tìm những cô gái non dại, con cái của những người nghèo, anh tung tiền ra khuyến dụ mua chuộc để lén lút hưởng thụ hoặc đem dâng hiến cho thượng cấp, hòng giữ cho được vị trí yên ổn, ngồi mát ăn bát vàng ở hậu cứ, và điều này thì chị Khảm là người biết rõ ràng hơn ai hết, nhưng chị vẫn làm ngơ, để mặc cho chồng tung hoành, tự tung tự tác và tiếp tục ra tay làm hại các cô gái son trẻ con cái nhà nghèo. Chị có những ý nghĩa riêng của chị mà mãi đến sau này, ý đồ riêng tư đó của chị mới bị vỡ lở sau khi chị bị ám sát chết một cách oan trái.
 
Vì sống buông thả lả lướt ngấm ngầm như vậy, sau này anh Khảm có nhiều con rơi con rớt bởi kết quả của những cuộc đàn đúm ăn chơi với quan niệm hưởng thụ chẳng bao giờ anh cần lưu ý tới. Ðàng khác, để thực hiện được như vậy, anh Khảm chỉ còn cách cắt xén gian lận, hoặc ăn cắp bớt số lượng quân trang quân dụng, những nguồn tiếp liệu then chốt dành cho những đơn vị tác chiến ở trong kho để đem về nhà giao cho chị Khảm tìm manh mối bán tháo ra ngoài, chị mới mong nở mày nở mặt với những người đồng trang lứa và có được một đời sống tàm tạm xa hoa tươm tất và anh cũng được yên ổn vui sống bên vợ con với các cô đào non lúc nào cũng hăm hở sẵn sàng, nhòm ngó túi tiền chi xộp của anh mà tìm đến bán thân, trao đổi.
 
Anh Khảm vẫn biết làm như vậy là không đúng, là những nguyên nhân gián tiếp đem đến những thất bại ê chề cho những người bạn đồng ngũ ở ngoài tiền tuyến với những cái chết oan khiên tức tưởi của bao nhiêu người ngày đêm phải trực diện trước quân thù vì những nguồn tiếp liệu từ hậu cứ do anh nắm quyền cung ứng đã không được cung ứng đầy đủ. Nhưng anh Khảm không biết và càng cố tình không cần biết đến điều này. Anh thường nhủ để tự trấn an :
 
-    Việc thắng bại chết chóc ngoài trận tuyến đâu phải lỗi tại mình, tại "số mạng" mà ra. Tụi Việt Cộng không hề có nguồn tiếp liệu binh đoàn dồi dào như mình, sao chúng vẫn chiến đấu được. Chẳng qua chỉ tại những chiến hữu đòi hỏi quá đáng chứ việc thắng bại nào có ăn thua gì đến ta. Ðối với các cô gái nhẹ dạ, anh đâu có ép buộc các cô phải bán rẻ tấm thân trong trắng. Chẳng qua đó chỉ là sự trao đổi công bằng, ăn cơm trả gạo, ăn cháo trả tiền, sau đó nếu có hậu quả gì, các cô phải tự lo liệu lấy, anh đã giao hẹn trước cả rồi, trách cứ anh sao được.
 
Tự bào chữa như thế cho nên anh Khảm cảm thấy yên lòng tiếp tục cùng các cô gái son trẻ trao đổi mua bán và ra tay vơ vét, ăn cắp ăn xén tất cả mọi thứ có thể lấy được để chu toàn nhiệm vụ của người sĩ quan tiếp liệu và nhờ đó, anh trở thành một quân nhân khá gương mẫu. Ðời binh nghiệp của anh thăng tiến như diều gặp gió với những bằng tưởng lục, ban khen đều đặn và thăng cấp đúng nhiệm kỳ chẳng khác chi mọi người mà trong suốt mười hai năm quân vụ, anh chưa bao giờ phải bắn một viên đạn nào cho đến ngày tan rã hàng ngũ, giống như bao nhiêu người, gia đình của anh chị phải bỏ của chạy lấy người, nhờ có sự giao du rộng rãi, lại thường lo lót từ bấy lâu nay cho nên gia đình vợ chồng con cái của anh chị được ưu đãi cho lên tàu di tản trước tất cả mọi người, tránh được bao nhiêu là sự chà đạp hỗn loạn tranh dành trong lúc tranh tối tranh sáng, thập tử nhất sinh, mọi người hối hả đạp lẫn nhau lên xác chết của nhau để đi tìm đường lánh nạn. doc truyen
 
Chuyến hải trình chạy giặc cập bến an toàn, anh chị thở phào ra nhẹ nhõm, mỗi khi nghĩ đến những ưu đãi lúc nào anh chị cũng được hơn người nhờ vào sự lanh lợi khôn khéo. Ra được đến nước ngoài với hai bàn tay trắng sau bao nhiêu năm tận tình vơ vét khi xưa với dụng ý làm giàu, giờ đây, cả gia đình anh chị cũng chẳng đem theo được chút gì để làm lại cuộc đời, còn phải đối diện với một đời sống mới hoàn toàn xa lạ từ ngôn ngữ cho đến những sinh hoạt khác lạ hàng ngày, nhưng nhờ có khả năng khôn ngoan hoạt bát với ý chí phấn đấu hơn người, lại có sẵn quyết tâm làm giàu được nuôi nấng dài lâu trong tâm khảm, nên khi đến được vùng đất được mệnh danh là cơ hội này, chẳng bao lâu đã trở thành những người tỵ nạn giàu có với những mối làm ăn vĩ đại, bất kể công việc chánh tà với những người dị chủng, công việc doanh thương buôn bán lúc đầu còn từ từ hạn chế, sau mỗi lúc một thêm phát triển mạnh mẽ bền vững lạ thường, tiền bạc lợi tức như dòng suối chảy xiết đến với anh chị chẳng có khi nào ngừng nghỉ.
 
Với gia sản tiền rừng bạc biển, nhà cửa xe pháo tiện nghi văn minh cơ khí, hệ thống làm ăn qui mô đầy đủ, nhân viên thầy thợ phụ tá giúp việc có tới hàng mấy chục người anh chị đều nắm đủ trong tay. Anh chị tỏ ra tự mãn hơn người và lúc nào trong lòng cũng đầy hãnh diện về tài năng thao lược kinh bang tế thế của mình...
 
... Hôm nay, với bề thế cơ ngơi tài sản làm ăn sung túc, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ anh chị còn sa sút khánh kiệt được, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ anh chị phải sống lại những ngày tháng thanh bần đạm bạc như xưa. Anh chị với hai người con nay đã khôn lớn, nay đã trở thành những người Mỹ mũi tẹt da vàng, đã hóa thân từ mọi cung cách nói năng cư xử, đã thoát xác hoàn toàn, đã biến đổi và tách biệt khá xa với dòng sinh mệnh truân chuyên của nguồn gốc cũ với mọi sinh hoạt cung cách rập theo những tập quán mới mẻ văn minh, gia đình anh chị rất biết tôn trọng và đề cao tinh thần tự do tuyệt đối cùng những chủ nghĩa phục vụ cá nhân. Riêng về anh Khảm, anh đã trở thành một ông chủ lớn, anh có những thú vui cao cấp cầu kỳ hơn của một người có nhiề tiền của, chị Khảm thì cũng vậy... Chị cũng có nhân tình để thực hành việc "ông ăn chả bà ăn nem".  Anh Khảm ăn chơi mèo chuột từ trong nước ra đến xứ người thì tại sao, chị không thể như vậy. Nhân tình của chị chính là anh tài xế lâu năm vai u thịt bắp, ít ăn ít nói, lái xe vận tải giao hàng, anh ta cũng có gia đình vợ con đàng hoàng tử tế và chỉ quan hệ với chị Khảm vào những lúc anh Khảm phải đi vắng nhà hoặc là những khi chị Khảm nổi hứng bất chợt, hai người mới lén lút hò hẹn gặp nhau. Sau đó, ai nấy trở về với vai trò cố hữu của mình. Có nhiều lúc anh tài xế cũng nổi chứng ghen tuông này nọ. Nhưng anh ta biết rõ, ngậm miệng chịu đựng là giải pháp thích hợp nhất để cho anh và chị Khảm còn có cơ hội gặp nhau, để cho mối dây gian díu còn tồn tại được đến bây giờ.
 
Danh lợi bạc tiền con người tạo dựng nên ở xứ này là một công thức biểu thị sự thành công, nó được thừa nhận một cách hùng hồn và trở thành cây kim chỉ nam bất di bất dịch, nó như một chất men say khó lòng làm cho con người thức tỉnh, khó lòng mà dứt nó ra một cách dễ dàng. Anh chị Khảm giờ đây có muốn cưỡng chống lại những nguồn lợi tức khổng lồ, có không muốn tiếp tục vun quén tài sản mỗi ngày cứ phát mãi lên trong lúc đã quá dư thừa cũng khó mà thi hành được.
 
Chính vì vậy, đời sống cá nhân của anh chị trở nên bận rộn và sống rất rời rạc với nhau. Hai người con của anh chị bây giờ đã lớn, họ đã nằm hẳn trong cơn lốc xoáy đến tối tăm mặt mày, không mấy khi có được một ngày giờ an nhàn rảnh rỗi, không mấy khi cả nhà họ có được một bữa cơm xum họp quây quần với những bữa cơm canh rau đạm bạc ngon lành xưa cũ, cũng không mấy đêm họ đi vào giấc ngủ thanh thản nhẹ nhành yên ổn thường bị chi phối bở những sự toan tính làm ăn, hẹn hò thương vụ đình đám xã giao, nói chi đến những vấn đề giải trí giản dị thanh tao, nói chi đến việc vun bồi cho đời sống nội tâm cùng những liên hệ tình cảm trong gia đình hoặc ngay cả với những con người đồng hương thân sơ khác.
 
Của cải thì mỗi ngày càng trở nên dồi dào phong phú, biến dần thành một thông lệ trói buộc, một thói quen không thể nào gián đoạn hoặc ngưng nghỉ, và thời gian để sống riêng cho nhau cũng theo tỷ lệ thuận mà càng ngày càng trở nên eo hẹp hạn chế hơn, anh sống theo anh, chị sống theo chị chẳng ai bận tâm đến ai cả...
 
Việc doanh thương đã được hương thịnh vững bền, chuyện hưởng thụ đã quá nhàm chán đến độ dư thừa trên đất Mỹ, có lần anh chị Khảm rủ nhau trở về thăm lại quê cũ phố cũ phố xưa. Chị Khảm chỉ chờ đợi có được cơ hội này. Chị lấy cớ phải ở lại Hoa Kỳ để thay anh điều hành công việc làm ăn trong khi anh đi vắng. Anh Khảm chẳng chút nghi ngờ. Anh đồng ý nhanh chóng để chị ở lại Hoa Kỳ, một mình anh trở về thăm lại cố hương không có điều gì cần thắc mắc với dự tính về nước để nghiên cứu phát triển chuyện làm ăn nhưng bên cạnh đó, anh cũng háo hức rạo rực trong lòng khi nghe những người đã đi VN trở về đây kể lại những chuyện du dương cụp lạc bên những cô gái son trẻ ở quê nhà với một số tiền chi ra rất ít.
 
Quả như lời đồn đại của những người đã từng về Việt Nam du lịch, khi anh về đến quê nhà nghèo nàn rách rưới, cư trú trong một khách sạn đắt tiền chỉ dành cho những du khách có thế lực, anh đã được người môi giới cho xem hình ảnh những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng trao đổi rao bán thân xác và anh Khảm chọn ngay một bức hình của một cô gái khá đẹp trông vẫn còn thơ ngây trong trắng, anh đã bỏ một số tiền nhỏ chẳng đáng là bao ra mua.
 
Bạn tình hờ của anh là một cô gái đôi mươi, còn nhỏ hơn cả tuổi của hai người con anh đang ở Hoa Kỳ. Cô ta bình thản nhận tiền xong rồi nhờ người trung gian trao ngay lại cho người mẹ của cô đang gặp cơn bệnh hoạn rồi hiến trọn thân xác con gái cho anh. Thời hạn bán thân đã hết, cô gái đáng thương được mẹ của cô lên đến khách sạn chờ để đưa cô về nhà tại văn phòng quản lý. Anh Khảm kể ra cũng là con người nhân ái, anh đích thân đưa cô ta xuống tận nấc thang cuối cùng. Nhưng anh thật không thể ngờ khi anh nhìn thấy diện mạo của người mẹ cô gái. Làm sao anh có thể quên đi khuôn mặt người đàn bà đang chờ đợi đứa con gái, vốn là một trong số những người đã có quan hệ tình cảm mật thiết với anh khi trước, anh từng đã chiếm đoạt, xong rồi dâng hiến cho cấp trên và sau cùng, tàn nhẫn bỏ rơi trong lúc cô ta đã mang trong thân xác giọt máu của anh, anh không một lần ngó ngàng thăm hỏi. Người thiếu phụ này chính là mẹ ruột của cô gái anh mới vừa chiếm đoạt tiết trinh. Chính là người hơn hai mươi năm trước đây đã từng cùng anh chắp nối ân tình để rồi sau cùng, vì sự ràng buộc của người đã có vợ có con, anh phải truyền tay cô ta cho người khác để dễ dàng nói tiếng chia tay người thiếu phụ này với một số tiền nhỏ để bà ta tự tìm đường sanh nở.
 
Như vậy, đứa con gái vừa cùng anh trao đổi xác thịt chính là đứa con gái ruột thịt mang chính giọt máu của anh năm nào. Sự việc oan khuất đã diễn ra trong hoàn cảnh hết sức bất ngờ như một định mệnh vừa kinh hoàng vừa oan trái, khiến hai người lớn trong cuộc chỉ còn biết nhìn nhau mà nghe trong lòng quặn đau chua xót, chẳng nói được lời gì.
 
Người con gái nhỏ tuổi đáng thương vừa là nạn nhân vừa là nhân chứng của một định mệnh an bài ngang trái, cô cảm thấy quá xấu hổ và đau khổ đến cùng cực, cô vùng khỏi tay người mẹ, thảng thốt phóng thẳng ra đường lộ giữa lúc một chiếc xe vô tình từ đâu chạy tới kết liễu mạng sống của cô. Phần anh Khảm cũng kinh dị không kém, anh ngẩn ngơ đến độ bàng hoàng, cố giữ cho lòng bình tĩnh, nhanh chóng anh bỏ lại cho người tình thiếu phụ lúc xưa một nắm bạc khá lớn để tự lo ma chay cho đứa con gái xấu số rồi anh gấp rút lấy vé máy bay trở về Mỹ sớm hơn dự tính đến cả nửa tháng trời.
 
Anh về đến nhà trong một đêm hôm khuya khoắt với tâm trí còn chưa vợi đi những cơn xúc cảm bàng hoàng sau chuyến du lịch Việt Nam để rồi bất ngờ anh phải chứng kiến thêm một hình ảnh không kém đau lòng khác nữa khi người vợ của anh đang công khai âu yếm nằm trong vòng tay của người tài xế giao hàng trong lúc hai người tin chắc anh còn đi vắng chưa về kịp.
 
Ðúng là "họa vô đơn chí, phước bất trùng lai". Anh Khảm lầm lũi rút êm ra khỏi nhà để mặc cho đôi gian tình mặc tình tự tung tự tác. Một lần nữa anh lại trốn chạy một thực tế quá đỗi đắng cay. Anh âm thầm bước ra khỏi nhà, đi tìm một khách sạn để lưu ngụ tạm trong một thời gian với dụng tâm đợi chờ cho tất cả những xao động kinh hoàng vừa xảy ra, lắng xuống rồi anh mới lần lượt giải quyết từ từ, nào ngờ băt đầu từ giây phút ấy, tâm trí anh như kẻ lạc thần, lúc mê lúc tỉnh, lúc giận lúc yên. Tự nhiên trong anh như có một mãnh lực vô hình đốc thúc anh phải thi hành những công việc rồ dại của một gã điên. Biết bao nhiêu ý tưởng oán hận chập chùng cứ dâng lên ngập đầy trong tâm trí rối bời của anh, bất cứ lúc nào những ý nghĩ này cũng khiến xui anh phải mau trở lại căn nhà của anh để tận diệt đôi gian phu dâm phụ. Anh cố gắng trấn tĩnh để khỏi vướng vào những công việc điên rồ tai hại rồi anh đã thiếp đi từ lúc nào.
 
Ðứa con gái bán trinh cho anh ở Sài Gòn hiện ngay ra trong tâm tưởng của anh trong cơn mệt nhoài đồng thiếp. Tấm thân mảnh mai của nó có lúc được che phủ bởi những làn khói sương khi mờ mờ ảo ảo, có lúc hiện ra trần truồng. Anh cố nhắm mắt lại để xua đuổi hình ảnh đó đi, nhưng bên tai anh đã có tiếng nói của nó lanh lảnh cất lên:
 
- Ông không thể trốn chạy được! Những lầm lạc tội lỗi của ông gây ra từ bao lâu nay thấu động tới tận cõi trời, ông tưởng ngoài ông ra không còn ai hay biết? Bây giờ là lúc bắt đầu ông phải trả những món nợ đời.
 
-    Tôi... Ba... xin... hãy tha tội chết cho tôi. Tôi vướng mắc chuyện đó với cô bằng tất cả sự vô tình. Tôi không cố ý...
 
Vong linh người con gái bán thân bị xe cán chết bất đắc kỳ tử ở Sài Gòn cười rít lên nghe ghê rợn:
 
-    Phải! Ông đã vô tình. Ông đã bao nhiêu lần dùng đến mãnh lực đồng tiền để chiếm đoạt niềm an lành và sự trắng trong của bao nhiêu người đàn bà con gái, vậy mà ông vẫn chưa yên, ông vẫn mải miết thi hành. Tội lỗi của ông không có đất trời nào có thể dung thứ, ông đã tự tạo nên bao nhiêu nghiệp chướng cho mình, nghiệp báo này đã vận ngay tức thời để ông trở về hãm hại tôi, hãm hại chính đứa con mang máu thịt tội lỗi của ông hơn hai mươi năm về trước. Bây giờ đến lượt chính ông phải đền trả những nghiệp báo đớn đau này. Người vợ của ông giờ đã ra sao thì lúc nãy ông trở về nhà chắc ông đã biết. Chắc chắn ông phải giết chết bà ta để rửa hận cho mối đau phản trắc này, vậy ông hãy mau làm điều này trước rồi sau đó mới tới những điều kế tiếp...
 
Nói xong bóng ma mất hút trong căn phòng khách sạn vắng tanh. Anh Khảm chợt tỉnh táo được đôi chút, trời không mấy nóng nực mà mồ hôi của anh vã ra dầm dề. Anh dáo dác nhìn quanh, mọi vật trong phòng vẫn lặng lẽ tứ bề. Hai bên tai anh bỗng nhiên như có những cơn gió cực kỳ thổi mạnh, anh chỉ nghe thấy những tiếng rít gào và chừng như anh đang lạc vào một thế giới hỗn độn nào khác ngoài cõi trần gian, rồi như có một sự thúc đẩy vô hình, anh bật đứng lên khỏi chiếc ghế bành. Anh lái chiếc xe mướn tạm chạy như bay trở về căn nhà, nơi có hai kẻ gian tình đang ngang nhiên tình tự. Anh không còn đủ bình tĩnh đứng chứng kiến hai kẻ gian dâm, từng nhát dao uất hận, anh chém loạn đả trên thân thể của hai người cho đến khi họ không còn động đậy, anh mới lách mình khóa trái cánh cửa để đi ra.
 
Ngay bữa sau, báo chí cùng các cơ quan thông tin đã đồng loạt loan tải nguồn tin thiếu phụ chủ nhân một công ty xuất nhập cảng người Á Châu đã bị giết chết bên cạnh tình nhân cũng bị thương tích trầm trọng nhưng thoát chết trong lúc chồng bà ta vắng nhà với lời bình luận: không tìm ra dấu vết hoặc tông tích của kẻ sát nhân, sự việc còn đang được tiếp tục điều tra.
 
Ðợi cho việc mai táng nạn nhân xấu số lắng dịu đôi chút anh Khảm mới thực sự quay trở về nhà với thái độ im lìm khó hiểu trong lúc người tài xế tình nhân còn đang bị câu lưu để nhà chức trách tìm ra manh mối. Dần dà, sự việc cũng chìm dần vào quên lãng của thời gian, không ai còn dịp để nhắc nhở tới.
 
Phần anh Khảm thì rất đỗi buồn phiền đến bỏ ăn bỏ ngủ, anh như kẻ mất hồn, không còn chút nghị lực tâm trí nào để dòm ngó đến những công việc kinh doanh thường lệ. Người ta lầm tưởng anh buồn đau u uất bởi cái chết thảm khốc của người vợ ngoại tình. Nhưng không ai biết đích xác được rằng anh đau buồn và tỏ ra dở điên dở dại, bỏ bê tất cả mọi công việc điều hành làm ăn chỉ vì nỗi niềm ăn năn sám hối chính anh đã hãm hại và đưa đến cái chết oan nghiệt của người con gái ruột của anh đã bị bỏ rơi, rồi ma đưa lối quỉ dẫn đường tìm đến đổi chác ăn nằm với cha ruột của mình cùng với những hiện tượng huyền bí sau này diễn ra bởi vong hồn oan khuất đớn nhục của người con gái không bao giờ có thể siêu thoát.
 
Hai người con của anh chị Khảm tuy đã khôn lớn nhưng chỉ biết tiêu xài, chưa đủ kinh nghiệm để thay thế người cha đột nhiên dở điên dở dại chẳng còn tha thiết đến bất cứ sự việc gì. Họ không cáng đáng nổi những cơ sở kinh doanh phức tạp đó cho nên chẳng bao lâu trở nên suy sụp và phải lo gấp rút sang nhượng tất cả lại cho những doanh nhân khác cho đến khi cơ ngơi đồ sộ của anh chị Khảm chẳng còn lại được gì. Người ta phải đem anh Khảm ký thác vào trong một y viện tâm thần để mong anh được chữa trị khi bệnh điên đã thực sự hoành hành tâm não của anh.
 
Hoàn cảnh thương tâm của anh chị Khảm, một người tỵ nạn thành công tột bực trên đất Mỹ bỗng nhiên sụp đổ tan tành khiến cho nhiều người không hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện chỉ biết chép miệng thở dài tiếc nuối. Mấy ai hiểu ra rằng ông trời là người cực kỳ tinh tai sáng mắt và rất mực nhân ái công bằng. Thượng Ðế đã ban cho gia đình anh chị Khảm có một cuộc đời giàu sang thịnh vượng, một mệnh số hanh thông may mắn. Nhưng khi đã đạt được mọi thứ một cách khá dễ dàng, con người ta trở nên hợm mình kiêu ngạo, không biết chế ngự lấy những tham vọng vô độ của chính mình, tự nhiên cho rằng mọi sự thành công và những điều khôn ngoan lanh lợi là do chính mình có được hơn người chứ hoàn toàn không phải là những sự may mắn, những cơ hội thành công, những ưu ái của một đời sống phú quý sang giàu được bắt nguồn từ những phước báu còn lưu lại, còn tích tụ bởi rất nhiều tiền kiếp xa xôi để rồi không còn quan tâm đến phần đạo đức tâm linh, để rồi khinh khi miệt thị tất cả mọi người kém may mắn, mọi điều thuộc về tâm linh huyền nhiệm, để rồi nhắm mắt bước càn, lộ ra cái tâm địa đầy dục vọng tham lam, đầy thói hư tật xấu khinh mạn ngất trời để tự mình rước lấy những hậu quả vô cùng đáng tiếc. Còn khi hiểu được ra thì mọi sự đã rồi, không bao giờ có cơ cứu vãn, uổng phí cả một kiếp người đáng lẽ là một phần thưởng vô cùng cao quí mà Thượng Ðế đã ban cho sau hằng bao nhiêu kiếp tu tập mới được diễm phúc làm người, nhất là làm người của một dân tộc thanh cao như dân tộc Việt Nam đang được khắp năm châu ngưỡng phục.
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by GBMD Sun Apr 13, 2014 1:08 am

Vui nhễ
GBMD
GBMD
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 47881952
Diamond x 36
Nam Posts : 52986
Gold Apple x39
Birthday : 16/12/1995
No Pouple
Gold Key : KEY 3
Location : Tanbinh Dist, Hochiminh city
Join date : 17/03/2010
Reputation : 73
O.M.G - Dayana Mendoza!!!
Model - 10c

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:22 pm

tối năm ọc chơi  Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 888370 
Vào năm lớp 9, chúng tôi lên nhà thằng kiên chặt tre cùng vài người nữa, tất cả đại đội khoảng trên dưới 10 người.
Chặt xong chúng tôi xuống cầu ngầm rửa tay, rửa xe rửa luôn cây tre để mai mang ra lớp cắm trại. Chúng nó trèo lên đập chắn nước nghịch ướt hết quần áo. Một lũ vác tre về trước, còn lại tôi, con hương béo và hưng xón ở lại nghịch cố, lát sau mới về. Tôi khôg thuộc đườg, thấy chúng nó đi đường mới nhưng tôi không theo lại đi đường cũ. Đến nơi, trước mặt là hai ngã rẽ bị khuất tôi ko biết nên đi đường nào vì vừa nãy mải tán phét vs lũ bạn. Tôi quyết định đi đường bằng.tôi dắt xe đạp theo đi bộ. Trời đổ mưa như trút nước,tôi than vãn:”quả này về là ốm nặng r” . Trong mưa tôi nge tiếng rít của gió như tiếng ai thì thầm vậy. Tôi thấy xa xa là những bia mộ trắng toát. Tôi đứng sững lại trước một ngôi mộ lớn. Tôi biết chắc đã đi sai đường r. Trong di ảnh là một người đàn bà có khuôn mặt rất đẹp. Quay đầu xe tôi phóng ra khỏi đó cùng những hạt mưa tát tới tấp vào mặt.trên bia mộ là từng bóng trắg phất phơ giương con mắt sâu hoắm nhìn theo tôi. Tôi lại dừng ở đó,trấn tĩnh lại. Tôi đi lên con dốc đã bỏ qua lúc nãy. Một bên là vực một bên là một phần đồi bị xẻ phẳng trồng đầy thông trên đấy. Trời vẫn mưa,tôi run bần bật và rất sợ. Hai bàn tay nắm chặt chiếc xe mà lôi đi. Khá là mệt mỏi tôi vẫn đi. Có tiếng gọi văng lại từ đằng sau. Một bà cụ chừng 7,80tuổi ăn mặc giống các bà ở quê.chân đi dép cộc. “Cháu ơi,cháu bị lạc à”
Tôi lí nhí đáp:”Bà…là…ai”
“Đi tiếp đi cháu đừng quay đầu lại ,cho bà hỏi cháu có thấy ngôi nhà to màu đỏ của bà ko?lần sau ghé qua chơi nké”
Tôi lạnh sống lưng”nhà nào ạ”
Cháu vừa qua đấy.
Tôi sực nhớ ra.Người đó biến mất. Tôi cầm xe chạy như điên trên con dốc “TAO KHÔNG SỢ MA ĐÂU TAO ĐÁI LÊN ĐẦU MÀY TAO LẤY DÂY DÂU ĐÁNH MÀY TAO LẤY TỎI NÉM MÀY MÀY CHẾT ĐI” Tôi gào to như thế.Thỉnh thoảg tôi ngoái đầu lại thấy bóng đen phía xa xa chỉ đứng đó nhìn tôi. Con đường…tôi thấy đích r tôi thở hổn hển lê đến nơi.tôi bỏ xe trước cổng nhà thằng kiên. Nó khoá cổng r chúg nó bỏ tôi lại r.tôi thu mình trước kái cổg và ngồi thụp xuống đó.hai bên chẳng hề có nhà cửa chỉ là một khu ngĩa địa lớn. Chợt có tiếg nói tôi rướn cổ nhìn về phía con dốc. Tôi thấy bạn tôi.chúng nó thấy tôi quát:”con điên này chạy đâu tkế” Tôi ôm trầm chúg nó vỡ oà”tao tưởng chúg m bỏ tao r chứ,tao gặp ma” . Mít ướt xog mở mắt ra tôi lại thấy bà già kia đứg đó…nhìn tôi vài giây r biến mất.
***********
câu chuyện của 1 bạn nam xin giấu tên ở quận 11 tp HCM. Tuy ko rợn mấy nhưng chắc chắn 100% có thật.

” Truyện thứ 1 là ở nhà cũ và nhà mới mình : Hồi nhỏ thì mình chả biết nhìn đồng hồ là gì cả, lúc đó mình còn nhớ là trong đầu mình nghĩ “ko biết coi đồng hồ, mình phải nhìn 2 cây kim dài với ngắn để mốt lớn kể ngta nghe thôi”. Đêm đó là 1h5p tối. Mình ngủ với bố mẹ mình nên mình nằm ngoài cùng, chả hiểu sao hôm đấy mình khó ngủ mà trẻ con thường rất dễ ngủ cơ mà. Hôm đấy mình nằm nhìn qua phòng kế bên (2 phòng thông nhau ko có cửa) thì bàn thờ ngay cái chổ thông qua phòng kia tnhiên có 1 cái bóng đàn ông (mình ko chắc là đàn ông) cứ lấp ló nhìn mình, nếu mình nhìn thì nó đi ra nhanh lắm. Mình giả vờ liếc qua chổ khác thì cái bóng ấy lại đi vào và dừng lại ngay bàn thờ. Mình có đi qua phòng đấy xem nhưng không có ai. Đến vài năm sau mình nghe mẹ kể truyện ma nên mình kể mẹ mình nghe mẹ bảo mẹ cũng thấy thế. Sau lần đấy thì gia đình mình chuyển qua nhà kế bên do vỡ nợ phải bán nhà. Đây là nhà của ông bà mình cho dì mình rồi dì cho lại nhà mình nên khá âm u. Mình ở đấy đã thấy như nào rồi. Thỉnh thoảng đêm lại nghe thấy tiếng đập đồ ở dưới gác mà mình cứ cho là chuột nên chả để ý đến khi nghe mẹ kể lại : ” nhà này làm sao đấy, có hôm tao đang ngủ tao nghe tiếng ai tắm ở dưới nhà, nồi niêu soong chảo thì đập ầm ầm ầm. Tao bước xuống thì chả có gì xảy ra cả.. Cứ thế vài tuần đến khi tao nằm mơ thấy có 3 linh hồn bay bay nhảy nhảy trong nhà mình, nó phá tao rồi kêu t xuống đốt nhang cho chúng nó, chúng nó đang đói cực kỳ. tao thắp 3 cây nhang thì tự nhiên trên bàn thờ ông địa đứt làm đôi ra mày, cái ông địa m đang nhìn là đồ mới đấy. Sau đấy vài hôm cúng và đi chùa thì hết hiện tượng này.”
Đến năm lên lớp 6 thì mình chuyển qua nhà kế bên (mình chuyển nhà 3 lần, 3 nhà đều sát nhau). Trước đó nhà này làm nhà mướn sau này mới được tu sửa lại. Mình có nghe người mướn kể : ” m ngủ ở đây coi chừng, hôm nọ t đang ngủ cùng thằng bạn thì nghe tiếng lục đục ở cầu thang lên lầu. Lúc tao với nó nhìn ra thì thấy bóng 1 người đàn ông lướt từ trên cầu thang đi ra khỏi nhà mặc đồ đen toàn bộ còn có cả 1 cái nón che mặt, lạ là ổng ko có chân và bay cách mặt đất cỡ 1 gang tay.” Mình chả tin chuyện đó đâu đến khi năm lớp 7,8 gì đấy nghe mẹ kể với bà người làm bên ngoại (ko kể vs mình chắc sợ mình sợ) là : “hôm đấy 4h tao mơ mơ màng màng thấy bóng 1 người đàn ông mở cửa đi bộ ra lan can lầu, tao tưởng bố nó nên tao hỏi “anh làm gì h này vậy” thì lại ko có ai trả lời” tao quay qua thì ba nó còn đang ngủ nên tao tưởng trộm rồi ra đấy xem thì xung quanh đều ko có ai cả. Hơi run rồi nên 4h30 sáng t kêu thằng M (mình) dậy đi lên lầu ngủ để nhà dưới cho tao dọn dẹp. Lúc tao chuẩn bị đi xả rác thì nhìn lên cầu thang có bóng thằng nào đứng nhìn tao. Quen rồi nên tao đi ra ngoài vứt rác xong lại vào nhà, tao nghe tiếng kêu ở đầu hẻm thì thằng đấy đang đứng đầu hẻm nhìn tao. Qua hôm sau tao cúng cho chúng nó thì tao nằm mơ thấy nó cảm ơn tao” Mình cũng chả tin việc này đến khi vài tháng trước khi thức học bài đến 00h,1,2,3h sáng thì mình nghe tiếng chân đi lòng vòng ngoài sân mãi, tiếng mèo khóc, tiếng có ai đó đi từ chổ bố mẹ mình ngủ rồi đi tới cầu thang xong lại đi lại chổ bố mẹ mình ngủ. ghê nhất là tiếng cào cửa nhà mình. Nó cào cứ nghe “kéttttttttttt…ke..ét…..ké…t….” Mình lạng vạng đi ngủ ngay mà k quên thắp 3 nến nhang. Có 2 lần mình nằm mơ ( mỗi lần cách nhau 5,6 tháng gì đấy) mình thấy có 1 cái đầu nằm bên mình. kể lại mà nổi da gà. Cái đầu cứ bay vòng vèo theo mình, nhìn vào tivi cũng thấy nó. Rồi có 1 căp cô dâu chú rể bay tung tăng bên nóc nhà kế bên (lần mơ thứ 1). Rồi có ai đứng nhìn mình ở cửa sổ kinh lắm. Lần sau thì mình lại thấy cái đầu đó và cặp cô dâu chú rễ. Nhưng chỉ có cô dâu đang ngồi khóc, khi chú rễ tới thì cả bộ đồ của họ váy máu và bước tới mình. Lúc đấy mình tỉnh dậy mà người mồ hôi ko. Chả dám kể bố mẹ nghe sợ họ bảo mình căng thẳng quá thôi.
Truyện thứ 2 diễn ra ở ngoại mình.
Nhà ngoại mình bán tạp hóa nên lầu 1 đc chia làm kho, lầu 2 làm chổ ngủ. lầu 3 là sân thượng. Hồi nhỏ ai chả thích chơi bán đồ hàng. Mình thường chơi vs anh chị mình trò đó ở kho lầu 1 (do có nhiều món để bán). Mỗi lần muốn mình chơi là đâu phải dễ, mình sợ ma cực cứ đinh ninh trên lầu có ma nên ko dám lên (bh vẫn nghĩ vậy). Hôm đấy 3 bà chị rũ mình lên mà nhất quyết ko lên. Khi 3 bà xuống xanh mặt, mồ hôi như mưa rồi kể lại: lúc 3 đứa tao đang chơi thì thấy thg bé ở trước cửa( cửa kính) tưởng em m nên t rũ nó vào chơi, ra mở cửa thì nó biến mất. Tưởng em m đùa nên t chơi tiếp. 3 đứa cứ thấy nó ẩn hiện đưa tay lên mở cửa nhưng vớ tay ko tới. Lạnh sóng lưng rồi. Tnhien thg bé đấy hiện ra tiếp, cái tay nó DÀI RA MỞ CỬA. Cửa đẩy vào luôn mới ác. vài lần như thế thì biết gặp chuyện chẳng lành nên 3 tụi tao khóa cửa lại. Nó vẫn đưa tay lên mở cửa, cửa đập đùng dùng đùng, ầm ầm đến nỗi bàn thờ rớt luôn. Sau đấy 3 đứa tao mới vóc can đảm chạy xuống đây thì có cảm giác như ai theo sau đấy”. Mình nghe xong mà chạy khỏi nhà ngay lập tức vì tính mình nhát lắm. có lần lên l1 chơi mình nghe tiếng ai đó kéo bao gạo đi dòng dòng mả lúc đó chỉ có 2 chị em mình trên gác thôi. Đó là trên lầu 1. Lầu 2 thì thg em mình đc dì, cô ng làm dắt lên ngủ trưa vài lần, vài lần nó bảo với họ : “em bé kìa, lại chơi vs nó đi, nó quắc mình kìa, ở ngay cái võng í, nó nằm rồi kìa, bé bé dễ thương tóa hihi.” nó còn chỉ nữa chứ. Cả 2 ng sợ quá nên ẳm nó chạy 1 mạch như siêu nhân xuống dưới. Có cả ng bị bóng đè ở lầu 2 mà do họ quen luôn rồi.
Truyện thứ 3 thì ngắn thôi. Nhà dì 9 mình gần nhà ngoại mình vài căn. Ko biết trong nhà có gì ko nhưng 10 người qua chơi thì hết 8 người thấy có bóng 1 con nhỏ nào đó ngồi ngay góc bàn thờ co rúm lại mà chả hiểu tại sao lúc họ thấy họ ko dám kể hooặc chỉ cho ai cả, đến khi ra về thì mới kể cho dì 9 mình. 8 trong 10 người gặp ma đấy thì có cỡ 3,4 người đi tolet vừa mở cửa ra là thấy có 1 con đứng trong đấy tóc xõa xuống ngồi chồm hổm ro rúm lại ngay góc. Họ chạy ra ngoài la toáng cả lên (mình có thấy). Từ đó mình ko dám qua luôn. “
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:25 pm

Ông cố em trước đây là địa chủ, nhưng giúp cách mạng nên được giữ lại ít ruộng vườn. Em thì chả nhớ là rộng bao nhiêu, nhưng hồi nhỏ chơi trong cái sân sau nhà thì cứ phải gọi là thỏa thích, con nít cả xóm hơn 20 đứa trốn tìm vẫn thấy rộng. Hồi đầu năm 99, Tam Quan có đợt bão, ông bà ngoại tính thương người, dựng thêm mấy cái chòi cho dân tứ phương vào núp. Nói là chòi thế thôi, chứ chắc lắm, hè về quê 2-3 đứa bắc ghế đu lên xà chơi mà còn chả thấm vào đâu… Cũng vào năm ấy, gia đình xảy ra một số chuyện… Đầu tiên, là anh cu Liêm con cậu cả đang học lớp 8, liên tục 5-6 hôm bỏ nhà đi thâu đêm, đến sáng mới về, mà về tới nhà thì mùi hôi thối xộc lên không ngửi nổi. Mà cũng không chịu tắm rửa, cứ chui vào trong giường nằm li bì, đến gần tối mới tỉnh. Mà cũng lạ, anh cu ngủ say như chết, nếu không phải tim còn đập, ngực phập phồng thì ai cũng nghĩ là anh chết rồi. Đến mức cậu mợ lôi ra ngoài lột trần dội nước cho bớt thối anh cũng không tỉnh. Cả nhà ai cũng nghi ngờ. Đêm thứ 6 anh cu Liêm bỏ nhà đi, cậu đeo trên cổ chuỗi hạt, cầm theo cái rựa, mò theo. Đến sáng anh cu về nhà, vẫn bộ dạng hôi thối đó… nhưng tuyệt không thấy cậu cả đâu. Mọi người dáo dác đi tìm thì thấy cậu nằm úp mặt vào bãi phân trâu gần bụi tre đầu làng, trên tay cầm chuỗi hạt bị đứt và cây rựa có dính máu. Mọi người dìu cậu về nhà, cậu khoát tay “tao tự đi được” rồi xiêu vẹo bước đi. Về đến nhà thấy anh cu Liêm, đột nhiên cậu ré lên rồi lao tới bóp cổ. Cậu 2, cậu 3 hoảng hồn, giằng cậu ra, 1 lúc lâu mới yên. Cậu cứ ngồi nhìn chằm chằm anh cu Liêm, miệng cắn đến tóe máu. Ăn uống ngủ nghỉ gì cậu cũng nhìn chằm chằm anh cu, không dời một giây, mãi cho đến khi ông ngoại mời người về trị dứt bệnh cho anh cu Liêm… *************** Tạm ngưng nói về gia đình cậu cả. Quay lại với cái sân. Từ ngày gia đình cậu cả có biến, chẳng đứa nào dám béng mảng đến chơi. Gia đình cũng bận túi bụi, vườn tược cứ vứt đấy. “Bây giờ bận bịu lắm chuyện, vườn nhà mình, cứ để đấy, cũng chả mất đi đâu mà sợ.” – cậu 2 bảo thế. Bẵng đi gần tháng, cỏ mọc lan tới tận sân trong. Đó là vào giữa tháng 7, đang đợt hè, oi bức, người ta ngủ hiếm khi đóng cửa. Quê mà, chó thì nhà nào cũng nuôi 1-2 con, đồ đạc cũng chẳng có nhiều, cứ toang ra cho mát mẻ. Như thường lệ, tầm 9h đêm là nhà ngoại em tắt đèn. Đêm nay 2 cậu phải thức canh cậu cả với anh cu Liêm nên ở bên gian trái. Ông nội ngồi uống trà châm thuốc lào ở gian sảnh, ông thường ngủ luôn ở đấy. Còn cánh đàn bà tập trung về gian phải, kể chuyện, tám, chơi mạt chược… đủ kiểu. Sắc trời cũng dần về khuya… “Hú uuuuuuuuuuuuuuuuuu” “Gâu gâu gâu, ẳng, ẳng” “Sh…hư…” Người ta bảo nửa đêm chó tru là có ma. Mợ cả nằm trằn trọc nãy giờ không ngủ được. Phần thì lo cho chồng, cho con, phần thì mệt quá, cả ngày quần quật còn gì. Nghe thấy tiếng chó tru mợ giật thót người, rúc vào trong chăn. Bỗng mợ lặng người. Có cái cảm giác như có ai ở phía sau mình. Mợ lật chăn nhìn ra cửa sổ thì chẳng có ai. Lại nằm xuống. Vẫn cái cảm giác ấy. Cái cảm giác rất ứng nghiệm của người phụ nữ khi có ai nhìn chằm chằm vào mình. Tiếng chó chẳng biết từ bao giờ, im bặt. Nhưng cái cảm giác ấy vẫn ám ảnh mợ cả, dai dẳng miết không thôi. Mợ sợ quá, mợ chẳng biết làm gì. Mợ quay sang mợ 2. Mợ thét lên thành tiếng hãi hùng: Mợ 2 đang nhìn mợ trân trân! Mợ cả tung mền nhảy ra khỏi giường, nép vào góc tường sát cửa sổ. Mợ 2 vẫn nhìn mợ một cách quái dị, không chớp mắt. Chợt mợ cả cảm thấy cái ánh mắt vô hồn mở to ấy, không phải nhìn mợ, mà là nhìn ra cửa sổ! Cái cảm giác rợn gáy lại trở lại. Mợ cả lấy hết can đảm, từ từ quay đầu lại. Mợ giật thót người khi thấy bóng người ngoài cửa sổ đang đứng ở giữa sân nhìn mình cười cười. Biết là đã gặp ma, mợ cả lập tức ngồi xuống, tiểu tiện, lấy nước tiểu vuốt lên mặt, vẩy vẩy ra xung quanh, và cả lên người mợ 2 nữa. Chỉ thấy mợ 2 rùng mình rồi nhắm mắt. Có cơn gió lùa qua rồi yên hẳn, mọi thứ trở lại bình thường. Thế nhưng mợ cả ko ngủ được. Mợ ngồi nơi góc giường, hết nhìn cửa sổ lại nhìn mợ 2… Sáng hôm sau mợ 2 không tỉnh dậy nữa, bác sĩ bảo mợ trúng gió. Về nhà mợ cả kể lại cho cả nhà nghe, ông ngoại mặt tối sầm, đi vào bàn thờ nhà thắp nhang cúng vái gì đấy, lát sau người ta thấy ông bưng nguyên cái lư hương rải cát vàng khắp cả cái sân… *************** Đám tang mợ 2 được tổ chức nhỏ, chỉ có gia đình và vài người thân thiết trong xóm đi đưa. Đợt đấy em cũng về, hè mà, về thăm ông bà, ai biết đâu mới về đến nơi đã phải đưa tang. Mợ 2 lúc còn sống thương em lắm. Mợ có cả bộ truyện Hesman. Em về quê chơi, cứ đến tối là mợ lại lấy truyện ra đọc cho em nghe, nghe đến mức thuộc lòng. Mợ còn mua kẹo, mua bánh, hái dừa cho em ăn… Mợ ơi… Hạ áo quan xuống, ai cũng khóc. Mợ 2 ăn ở rất được lòng người. Cả ông ngoại cũng chảy nước mắt. Nhưng tuyệt không ai gào khóc. Bên ngoại em là vậy, bình tĩnh, đến mức nhìn vào giống như cục đá vậy. Đến lúc ném đất xuống, thì đột nhiên có con rắn bò vào huyệt, nằm trên quan tài mợ 2, ngóc đầu lên khè khè. Thằng cu Bi con cậu 2 mới được 2 tuổi, chợt ú ớ: Mẹ, mẹ… Mọi người sững sờ. Lấp đất! – Ông ngoại hét lên rồi lao vào giật cái xẻng trên tay cậu 2, xúc đất vào huyệt. Cho đến khi huyệt được lấp xong… Ông ngoại bảo, thấy rắn bò ra khỏi nhà là vận đi, rắn bò vào nhà là hạn đến, chỉ vô thanh vô tức thấy rắn trong nhà, thì khi đấy hãy phóng sinh, mới là đại vận. Ông còn dặn đi dặn lại mọi người, viết lại trong gia phả, Mồ mợ 2 tuyệt không được di dời hay đào bới tránh gây động về sau. 2 ngày sau khi đi đám mợ 2, mợ cả đang ngồi lặt rau với bà ngoại ở giữa sân, chợt có 1 người đàn bà chống gậy bước vào. Tưởng là ăn xin, mợ bước ra dúi vào tay bà vài k (thời đó 2k mua được ổ bánh mì đầy thịt, 5k được đĩa cơm ngon lành đấy, giờ thì ko có 15k đừng mơ tưởng). Bà già ngước lên nhìn, cầm gậy gõ 1 cái lên đầu mợ, rồi đi vào trong sân. Ngó quanh quất, bà cắm cây gậy ở mấy cái chòi dựng tạm, rồi chỉ cây chuối nằm ngoài rìa sân, bảo với mợ: – Dời cây chuối kia sang đây. – Nói đoạn, bà đưa cho mợ 3 tờ giấy, dặn trước nửa đêm nay phải dời xong cây chuối, dán 3 tờ giấy ở trên ngọn, giữa thân và dưới gốc. Bà nói với mợ cả rất nhiều, đại loại là nhà này có vong, còn phải dỡ mấy cái nhà đi, lập đàn cúng ở đó mới mong yên được. Nói xong bà quay lưng đi một mạch. *************** Dưới sự hướng dẫn của mợ cả, chiều tối hôm đó cậu 2, cậu 3 đã dời xong cây chuối và giật đổ mấy cái chòi. Ông ngoại cũng gọi cho ông Ba ở trên Quy Nhơn về. Khiến người ta liên tưởng đến anh cu Liêm là gốc cây chuối bùn đất, phân, dồn lại rất hôi thối. Giật mình hơn là có mấy hạt mân côi, giống cái chuỗi hạt mà cậu cả mang đi đêm đó… Tầm 7h thì ông Ba đến. Vừa vào đến nhà, ông nghiêm trọng: – Anh chị làm sao mà để nặng vía thế này? Nói sơ một chút về ông Ba, tên thật là ông Ba Hinh. Ông là em của bà ngoại, bây giờ đang là kỳ thủ số 1 số 2 cờ Tướng ở Bình Định. Hồi nhỏ ông có đi theo cụ Dương Khả, thầy dạy vua Bảo Đại, rồi được học thuật tướng số v…v… Sau này ông bảo theo nghiệp này nặng kiếp, chuyển sang làm gỗ… Nói chung là dài. Cuộc đời ông cũng lắm chuyện kỳ bí, sau này em sẽ kể sau. Đến tầm nửa đêm, ông Ba cúng xong, mọi người quây về sân trong ngồi chơi. Được nửa tiếng, bỗng ông Ba rùng mình, chạy ra sân ngoài, chỗ cây chuối. Đến nơi thì hoảng hồn. Cây chuối và đàn cúng tự dưng bốc cháy, kèm theo tiếng khóc ghê rợn. Ở trong này anh cu Liêm cũng khóc, cậu cả thì cười ha hả. Em với mợ cả, mợ 3 ngồi cạnh mà rợn gáy. Khóc cười đến sáng thì cả cậu cả với anh cu lăn đùng ra ngủ đến chiều mới dậy. Ai hỏi gì về đêm hôm đó cũng ngơ ngác. Ông Ba bảo chúng nó bị nhập, có nhớ gì đâu mà hỏi. Ông còn dặn ông ngoại mời sư thầy về tụng kinh để tâm thanh tịnh, cũng là trừ bớt oán khí trong nhà. Ông ngoại mời sư cụ A(Pháp hiệu em không nhớ nên tạm gọi là A vậy, ở chùa gì gần nhà em quên rồi ) về tụng kinh 7 ngày liền. Sau gia đình em phát hiện ra 1 cái hũ tro ở dưới chỗ cây chuối cháy. Hỏi lại mấy người từng ở chòi tránh bão mới biết, trong số những người về tránh bão ở nhà em có người chết ở đấy. Sợ to chuyện, những người còn lại lén hỏa thiêu rồi đem tro chôn dưới chân chòi. Ông Ba nghe chỉ bảo: Làm ơn mắc oán. Sư cụ A thì nói: Nhà này có lắm vong, nhưng trừ được 2 cái hung nhất, không phải lo gì nữa. Còn việc mợ 2 mất, là do đêm đó bị nhập vào người. Nữ mang mệnh âm, bị nhập phải từ từ mà đuổi. Mợ cả hắt nước uế vào người khiến con ma nhập và cả hồn mợ 2 bị đẩy ra khỏi thân. Vì chuyện này mà mợ cả khóc mãi. Nhưng mà mợ 2 rất linh, nhờ mợ mà sau này gia đình bên ngoại em tránh được nhiều kiếp… Chuyện nhà em thế là xong, nhưng từ đây, một loạt chuyện kỳ dị liên tiếp xảy ra trong làng, nhưng mà giờ em đói bụng rồi, đi ăn cơm đây các bác ạ. Có gì mai em kể tiếp 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:26 pm

Thời gian như thể thoi đưa. Mọi người vẫn còn sợ, vì khi rời đi, sư cụ A còn để lại 1 câu: Oán linh liên quan đến nó (chỉ vào cái sân nhà ngoại em) vẫn còn. Bẵng đi nửa năm không có chuyện gì, người dân lại quay về với cuộc sống thường nhật. Hồi đấy thú vui của dân quê đơn giản, đánh bài, nhậu nhẹt, đá gà. Nói đến đá gà thì nhà ông ngoại em chăn hẳn 3 con gà chọi của 3 cậu. Ông ngoại lớn tuổi rồi nên cũng biếng chẳng nuôi, nhưng cứ mỗi lần có kèo đá gà là lại chạy ra xem cho bằng được Quê em phải nói là cực kỳ máu cái trò này. Chiều nào cũng hẹn nhau ra sân Gốt đá gà. Nói là sân cho oai, chứ thực ra nó chỉ là một cái gò nhỏ, tầm 50m2, khá bằng phẳng nên được dân làng chọn làm “võ đài thú”. Đá gà thì có thắng có thua. Nhưng dạo ấy, con gà của bác Tạo thắng liền 6 trận, được xưng danh là Kê Vương của làng, đi đấu với làng khác cũng toàn thắng, thậm chí đá với nhiều dòng có tiếng ở tỉnh như gà Gò Bồi, gà Phú Tài. Con gà lông đỏ chót, như lửa. Bác tạo gọi nó là phượng hoàng con, cưng nó còn hơn cả con ruột, đi đâu về câu đầu tiên cũng hỏi thằng cu trong nhà con gà đâu, mày có mắc mùng cho nó ngủ không… Đầu năm 2000, vua đá gà Bảy Quéo ở An Nhơn qua chơi cũng khen tấm tắc con Kê Vương, ngỏ ý muốn mua lại giá 5tr nhưng bác Tạo kiên quyết không bán. Phải biết, ông Bảy Quéo là dân đá gà quốc tế nhé! Từng đi đá ở Thái, Lào, Tung Của… Nhiều kinh nghiệm nên con mắt của ông phải nói là tinh tường. Được vua đá gà khen đâu phải dễ! Đây lại là đòi mua lại, thì phải xem con gà này có thiên phú dị bẩm gì không đã… *************** Con Kê Vương sau đợt ấy nổi tiếng hẳn, dân đá gà Bình Định lũ lượt kéo đến. Người thì xem, người thì thách đấu. Nhưng không con gà nào qua được nó. Đang đứng trên đỉnh cao huy hoàng thì đột nhiên, con Kê Vương bỗng mất tích. Bác Tạo khóc thảm lắm. Bác thương nó. Bác điên lên khi nghĩ là có người lén bắt. Bác nháo lên đi tìm, từ sáng sớm tới tối mịt mới về nhà với bộ dạng bơ phờ, ai nói cũng không nghe. Nhiều người sợ bác Tạo điên vì cú sock. Nhưng sau vài ngày tìm kiếm, lần đầu bác Tạo trở về với bộ dạng tươi tỉnh, bảo là con gà theo người ta rồi, đây là ý của nó chứ không phải bị bắt, nên mừng cho nó vì tìm được chủ tốt… nhưng hỏi chủ mới con Kê Vương là ai thì bác lại lắc đầu cười cợt: Thiên cơ bất khả lộ! Kể cũng lạ, từ khi mất con gà, bác Tạo như gặp vận. Bác lên Quy Nhơn làm gỗ cho xí nghiệp gỗ Bông Hồng (Ghềnh Ráng) được một thời gian thì lên chủ nhiệm. Rồi bác mua cổ phiếu, làm cổ đông. Về quê đi ô tô nhé. Dân quê thì biết gì đâu, nghe nói cổ đông, thấy cái ô tô, thì cứ như là vua về làng. Bác Tạo xây nhà mới ở trên Quy Nhơn, bán cái nhà cũ. Ai cũng tấm tắc khen bác giỏi giang, người ghen ghét thì bảo vận tốt. Ầy, sao cũng được, dù sao thì cũng mừng cho bác. Thế nhưng có lẽ đồng tiền đã làm thay đổi con người bác Tạo. Bác về quê thu mua đất đai với cái giá rẻ mạt. Ai có thắc mắc tại sao rẻ vậy thì bác chìa tờ giấy quy hoạch ra, thế là gom được một mảnh kha khá. Cũng chẳng ai tìm hiểu làm gì, dân quê chất phác lắm! Cùng làng cùng xóm với nhau, không ai nghĩ là bị lừa. Sau có người cùng quê, có cô con gái làm bên quy hoạch về chơi, mới tá hỏa! Người ta lũ lượt tới đòi gặp bác Tạo, nhưng kín cổng cao tường quá! Thậm chí thằng cu con bác còn xuỵt chó ra đuổi người làng. Nhiều nhà có con làm trên tỉnh muốn kiện, nhưng dân quê vốn hiền lành, niệm tình nghĩa, chẳng ai muốn làm cái chuyện dồn người về đường cùng ấy nên cũng thôi… Được đâu 2 tháng, đột nhiên bác Tạo lù lù về làng. Bác đem tiền trả lại cho mọi người và xin làm cái lễ tạ lỗi. Đêm đấy, bác mới kể lại một số chuyện mà bác chưa bao giờ kể cho ai… *************** Tất cả bắt đầu vào cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày cuối cùng bác Tạo đổ đi tìm con Kê Vương. Những bụi tre, rặng trúc có thể tìm bác đã tìm cả rồi. Qua bến xe khách cũ (nay ko còn nữa) thì trời đã nhá nhem tối. Chỗ này bác đã tìm đi tìm lại mấy lần. Ngồi xuống nghỉ một lúc, chợt mắt bác Tạo sáng lên. Sợi lông gà đỏ bay lờ đờ về hướng Mã A Sầu như thắp lên chút hy vọng còn sót lại trong bác. Bác cuống cuồng đi theo nó đến một nơi mà ngay cả dân bản địa như bác Tạo còn chẳng biết là chốn nào. Bác chợt sững lại khi thấy bóng một người, trên tay ôm con gà màu đỏ. Bác nheo nheo mắt, chẳng thể nhìn rõ mặt mũi người này, nhưng qua dáng người thì bác đoán là nữ. Duy chỉ có con gà là bác nhận rõ. Bác muốn chạy tới giằng lại con Kê Vương nhưng cứ như có một sức mạnh vô hình ngăn bác lại. Con gà nhìn bác gáy o o vui mừng. Người kia ban đầu không để ý đến bác, nghe con gà gáy mới khựng lại, bước về phía bác, càng gần lại càng mờ ảo, cho đến khi tới sát mặt bác thì biến mất để lại tràng cười lanh lảnh ghê rợn… Tất cả đều chỉ là mơ nếu sau khi tỉnh dậy tay bác tạo còn nắm chặt một sợi lông gà đỏ chót! Cho là may mắn, bác về nhà, huy động tiền bạc, một tay lên Quy Nhơn làm ăn. Đúng thật, bác phất như diều gặp gió, cho đến khi làm cái chuyện kia… Bắt đầu từ đêm bác nhận tiền từ bên kia. Ban đêm bác thường giật mình ôm đầu vì nghe tiếng hét vào tai. Sáng sớm là tiếng gà gáy vọng đâu đó. Hỏi người trong nhà thì không ai nghe thấy gì cả. Bác Tạo nghĩ rằng mình làm việc nhiều nên bị bệnh, đi khám thì bác sĩ bảo không thấy gì bất thường… Sau đó mấy hôm, một đêm đang ngủ ở phòng khách (bác thường có thói quen ngủ ở phòng khách để xem đá bóng, không ảnh hưởng đến mọi người), bác Tạo chợt nghe tiếng bước chân đi từ trong nhà ra chỗ mình. Bác cố gắng mở mắt ra nhưng không được, tay chân cứ cứng đờ. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cho đến khi bác Tạo cảm giác như người đó đứng cách mình không quá một thước. Đến đây tự dưng bác mở mắt được. Bác đứng tim khi thấy gương mặt của bác gái ghé sát mặt mình cười tà dị, từ từ mở miệng ra, quá cỡ của một con người… Phát ra âm thanh tựa như tiếng gà gáy sáng: - Ò ó o o … Đến đây bác tạo giật mình dậy, mồ hôi như tắm. Sáng rồi. Bác hối bác gái ra chợ mua đồ về cúng. Tối hôm đó tuyệt không có gì xảy ra, bác mới yên tâm nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng… Thế nhưng tối hôm sau, cơn ác mộng đó lại tới, lại càng chân thực hơn khi thấy cảnh một người phụ nữ đi cùng một người đàn ông đến trước mặt bác. Người phụ nữ mở miệng chì chiết bác Tạo, rằng là đồ vong ân phụ nghĩa, là đồ tán tận lương tâm. Chửi được một lúc, người đàn ông mở miệng gáy một tiếng, bác Tạo lại tỉnh. Lần này bác đã mơ hồ đoán được người đàn ông kia là ai. Nhưng nghĩ ngày xưa mình đối xử tốt với con Kê Vương, chả nhẽ nó hại mình? Thế nên bác quên bẵng đi. Cho đến tối hôm đó… Bác tạo không còn dám ngủ một mình. Tối hôm đó bác rủ ông bạn gần nhà tới xem đá banh. Đang hay bỗng dưng cúp điện, bác Tạo móc cây nến để sẵn ở dưới gầm bàn phòng trường hợp cúp điện như thế này, đốt lên, thì không thấy ông bạn đâu cả. Nghĩ là ông mò đi toilet nên bác chỉ hỏi 1 câu, không thấy trả lời lại cũng không nghi ngờ gì. Tầm 5p sau, một bóng người mờ mờ từ trong nhà đi ra. Nghĩ là ông bạn nên bác tạo rót trà mời uống. Nhưng bóng người đó không trả lời mà cứ bước tới. Nghi là có chuyện, bác Tạo cầm ngay cây nến đưa thẳng về hướng người đó. Cây nến rơi xuống, bác Tạo ú ớ không thành tiếng! Trước mặt bác là một người phụ nữ tóc xõa, đồng tử co lại thành một điểm, miệng quắp lên như mỏ gà, mặc một bộ đồ trắng toát, cười man dại. - Hé hé hé hé….. Bác vùng ra khỏi nhà chạy. Chạy mãi vẫn thấy bóng người sau lưng. Vẫn tiếng cười man dại ấy… -Hé hé hé hé….. Bác cứ chạy, nhưng càng cố chạy thì cái tiếng cười đó càng gần. Chạy mãi… từ Quy Nhơn về đến Tam Quan, lại về Mã A Sầu. Lúc nãy bác có thể cảm nhận được hơi thở hôi hám phì phò vào tai mình. Tiếng cười càng lúc càng ghê rợn. Chợt bác Tạo vấp phải cái gì đó, té lăn mấy vòng. Ngẩng đầu lên thì thấy cái gương mặt ghê rợn ấy đang ké sát mặt. Bác Tạo hét lên nhưng không ra tiếng, liều mạng đấm đá túi bụi. Kể đến đây ai cũng rùng mình. Chẳng ai nghĩ ra được vong này tại sao lại theo bác. Duy có ông Ba nhà ngoại em là nhắm mắt trầm tư. Đang lúc bác Tạo nghỉ lấy hơi, ông Ba chợt vỗ đùi đánh đét: - Là nó, chính nó chứ không ai! Thủ phạm hại chết con 2 là nó! Con 2 ở đây chỉ mợ 2 nhà em. Thấy cả làng không hiểu, ông Ba mới cắt nghĩa: Hồi đấy mợ 2 nhìn mợ cả cũng cái kiểu nhìn ấy, cũng con mắt ấy. Mợ 2 lại được chôn ở gần Mã A Sầu. Lúc mợ chết có rắn bò vào, tưởng sao, hóa ra kiếm mồi! Rắn thích nhất là thịt gà, thịt chuột. Ông Ba nghi đây là con gà mái thành tinh, theo cô 2 đến vùng Mã A Sầu, rồi ưng ý con gà trống của bác Tạo… Cả làng rùng mình. Thì ra là vậy! Lao xao một lúc rồi lại lắng nghe tiếp đoạn kết của giấc mơ bác Tạo… Trong lúc bác Tạo tuyệt vọng nhất, chợt một người đàn ông mặc đồ đỏ bước ra chặn bác lại, gáy một tiếng, con ma nữ phía sau bỗng dưng biến mất. Người này nói với bác rằng bác đã động vào đất thiêng, rằng bác vong ân phụ nghĩa, vì chính người này và con ma nữ lúc nãy dựa trên mảnh đất này giúp bác có được cơ nghiệp ngày hôm nay, duyên 2 người tới đây là hết. Nói xong tự nhiên biến mất. Bác Tạo giật mình dậy, thấy ông bạn đang nằm sóng xoài trên nền nhà. Điện đã có từ bao giờ. Giật mình hơn là trên tay bác đang cầm một sợi lông gà màu đỏ tía! Sau bác đưa sợi lông gà lên cho một thầy pháp cao tay, thầy này đốt đi lấy tro pha vào nước bảo bác uống. Uống xong bác Tạo nôn, nôn ra toàn là thóc. Theo lời ông thầy, bác đem bán gia sản trả lại cho làng, cạo đầu đi tu, pháp hiệu là Vô Khánh. Hai năm sau bác mất, em còn nhớ năm đó là khoảng năm 2007 thì phải, năm đấy em vừa vào lớp 10. Nghe đâu lúc hỏa thiêu người ta nghe thấy tiếng gà gáy văng vẳng… 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:26 pm

Thời gian như thể thoi đưa. Mọi người vẫn còn sợ, vì khi rời đi, sư cụ A còn để lại 1 câu: Oán linh liên quan đến nó (chỉ vào cái sân nhà ngoại em) vẫn còn. Bẵng đi nửa năm không có chuyện gì, người dân lại quay về với cuộc sống thường nhật. Hồi đấy thú vui của dân quê đơn giản, đánh bài, nhậu nhẹt, đá gà. Nói đến đá gà thì nhà ông ngoại em chăn hẳn 3 con gà chọi của 3 cậu. Ông ngoại lớn tuổi rồi nên cũng biếng chẳng nuôi, nhưng cứ mỗi lần có kèo đá gà là lại chạy ra xem cho bằng được Quê em phải nói là cực kỳ máu cái trò này. Chiều nào cũng hẹn nhau ra sân Gốt đá gà. Nói là sân cho oai, chứ thực ra nó chỉ là một cái gò nhỏ, tầm 50m2, khá bằng phẳng nên được dân làng chọn làm “võ đài thú”. Đá gà thì có thắng có thua. Nhưng dạo ấy, con gà của bác Tạo thắng liền 6 trận, được xưng danh là Kê Vương của làng, đi đấu với làng khác cũng toàn thắng, thậm chí đá với nhiều dòng có tiếng ở tỉnh như gà Gò Bồi, gà Phú Tài. Con gà lông đỏ chót, như lửa. Bác tạo gọi nó là phượng hoàng con, cưng nó còn hơn cả con ruột, đi đâu về câu đầu tiên cũng hỏi thằng cu trong nhà con gà đâu, mày có mắc mùng cho nó ngủ không… Đầu năm 2000, vua đá gà Bảy Quéo ở An Nhơn qua chơi cũng khen tấm tắc con Kê Vương, ngỏ ý muốn mua lại giá 5tr nhưng bác Tạo kiên quyết không bán. Phải biết, ông Bảy Quéo là dân đá gà quốc tế nhé! Từng đi đá ở Thái, Lào, Tung Của… Nhiều kinh nghiệm nên con mắt của ông phải nói là tinh tường. Được vua đá gà khen đâu phải dễ! Đây lại là đòi mua lại, thì phải xem con gà này có thiên phú dị bẩm gì không đã… *************** Con Kê Vương sau đợt ấy nổi tiếng hẳn, dân đá gà Bình Định lũ lượt kéo đến. Người thì xem, người thì thách đấu. Nhưng không con gà nào qua được nó. Đang đứng trên đỉnh cao huy hoàng thì đột nhiên, con Kê Vương bỗng mất tích. Bác Tạo khóc thảm lắm. Bác thương nó. Bác điên lên khi nghĩ là có người lén bắt. Bác nháo lên đi tìm, từ sáng sớm tới tối mịt mới về nhà với bộ dạng bơ phờ, ai nói cũng không nghe. Nhiều người sợ bác Tạo điên vì cú sock. Nhưng sau vài ngày tìm kiếm, lần đầu bác Tạo trở về với bộ dạng tươi tỉnh, bảo là con gà theo người ta rồi, đây là ý của nó chứ không phải bị bắt, nên mừng cho nó vì tìm được chủ tốt… nhưng hỏi chủ mới con Kê Vương là ai thì bác lại lắc đầu cười cợt: Thiên cơ bất khả lộ! Kể cũng lạ, từ khi mất con gà, bác Tạo như gặp vận. Bác lên Quy Nhơn làm gỗ cho xí nghiệp gỗ Bông Hồng (Ghềnh Ráng) được một thời gian thì lên chủ nhiệm. Rồi bác mua cổ phiếu, làm cổ đông. Về quê đi ô tô nhé. Dân quê thì biết gì đâu, nghe nói cổ đông, thấy cái ô tô, thì cứ như là vua về làng. Bác Tạo xây nhà mới ở trên Quy Nhơn, bán cái nhà cũ. Ai cũng tấm tắc khen bác giỏi giang, người ghen ghét thì bảo vận tốt. Ầy, sao cũng được, dù sao thì cũng mừng cho bác. Thế nhưng có lẽ đồng tiền đã làm thay đổi con người bác Tạo. Bác về quê thu mua đất đai với cái giá rẻ mạt. Ai có thắc mắc tại sao rẻ vậy thì bác chìa tờ giấy quy hoạch ra, thế là gom được một mảnh kha khá. Cũng chẳng ai tìm hiểu làm gì, dân quê chất phác lắm! Cùng làng cùng xóm với nhau, không ai nghĩ là bị lừa. Sau có người cùng quê, có cô con gái làm bên quy hoạch về chơi, mới tá hỏa! Người ta lũ lượt tới đòi gặp bác Tạo, nhưng kín cổng cao tường quá! Thậm chí thằng cu con bác còn xuỵt chó ra đuổi người làng. Nhiều nhà có con làm trên tỉnh muốn kiện, nhưng dân quê vốn hiền lành, niệm tình nghĩa, chẳng ai muốn làm cái chuyện dồn người về đường cùng ấy nên cũng thôi… Được đâu 2 tháng, đột nhiên bác Tạo lù lù về làng. Bác đem tiền trả lại cho mọi người và xin làm cái lễ tạ lỗi. Đêm đấy, bác mới kể lại một số chuyện mà bác chưa bao giờ kể cho ai… *************** Tất cả bắt đầu vào cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày cuối cùng bác Tạo đổ đi tìm con Kê Vương. Những bụi tre, rặng trúc có thể tìm bác đã tìm cả rồi. Qua bến xe khách cũ (nay ko còn nữa) thì trời đã nhá nhem tối. Chỗ này bác đã tìm đi tìm lại mấy lần. Ngồi xuống nghỉ một lúc, chợt mắt bác Tạo sáng lên. Sợi lông gà đỏ bay lờ đờ về hướng Mã A Sầu như thắp lên chút hy vọng còn sót lại trong bác. Bác cuống cuồng đi theo nó đến một nơi mà ngay cả dân bản địa như bác Tạo còn chẳng biết là chốn nào. Bác chợt sững lại khi thấy bóng một người, trên tay ôm con gà màu đỏ. Bác nheo nheo mắt, chẳng thể nhìn rõ mặt mũi người này, nhưng qua dáng người thì bác đoán là nữ. Duy chỉ có con gà là bác nhận rõ. Bác muốn chạy tới giằng lại con Kê Vương nhưng cứ như có một sức mạnh vô hình ngăn bác lại. Con gà nhìn bác gáy o o vui mừng. Người kia ban đầu không để ý đến bác, nghe con gà gáy mới khựng lại, bước về phía bác, càng gần lại càng mờ ảo, cho đến khi tới sát mặt bác thì biến mất để lại tràng cười lanh lảnh ghê rợn… Tất cả đều chỉ là mơ nếu sau khi tỉnh dậy tay bác tạo còn nắm chặt một sợi lông gà đỏ chót! Cho là may mắn, bác về nhà, huy động tiền bạc, một tay lên Quy Nhơn làm ăn. Đúng thật, bác phất như diều gặp gió, cho đến khi làm cái chuyện kia… Bắt đầu từ đêm bác nhận tiền từ bên kia. Ban đêm bác thường giật mình ôm đầu vì nghe tiếng hét vào tai. Sáng sớm là tiếng gà gáy vọng đâu đó. Hỏi người trong nhà thì không ai nghe thấy gì cả. Bác Tạo nghĩ rằng mình làm việc nhiều nên bị bệnh, đi khám thì bác sĩ bảo không thấy gì bất thường… Sau đó mấy hôm, một đêm đang ngủ ở phòng khách (bác thường có thói quen ngủ ở phòng khách để xem đá bóng, không ảnh hưởng đến mọi người), bác Tạo chợt nghe tiếng bước chân đi từ trong nhà ra chỗ mình. Bác cố gắng mở mắt ra nhưng không được, tay chân cứ cứng đờ. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cho đến khi bác Tạo cảm giác như người đó đứng cách mình không quá một thước. Đến đây tự dưng bác mở mắt được. Bác đứng tim khi thấy gương mặt của bác gái ghé sát mặt mình cười tà dị, từ từ mở miệng ra, quá cỡ của một con người… Phát ra âm thanh tựa như tiếng gà gáy sáng: - Ò ó o o … Đến đây bác tạo giật mình dậy, mồ hôi như tắm. Sáng rồi. Bác hối bác gái ra chợ mua đồ về cúng. Tối hôm đó tuyệt không có gì xảy ra, bác mới yên tâm nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng… Thế nhưng tối hôm sau, cơn ác mộng đó lại tới, lại càng chân thực hơn khi thấy cảnh một người phụ nữ đi cùng một người đàn ông đến trước mặt bác. Người phụ nữ mở miệng chì chiết bác Tạo, rằng là đồ vong ân phụ nghĩa, là đồ tán tận lương tâm. Chửi được một lúc, người đàn ông mở miệng gáy một tiếng, bác Tạo lại tỉnh. Lần này bác đã mơ hồ đoán được người đàn ông kia là ai. Nhưng nghĩ ngày xưa mình đối xử tốt với con Kê Vương, chả nhẽ nó hại mình? Thế nên bác quên bẵng đi. Cho đến tối hôm đó… Bác tạo không còn dám ngủ một mình. Tối hôm đó bác rủ ông bạn gần nhà tới xem đá banh. Đang hay bỗng dưng cúp điện, bác Tạo móc cây nến để sẵn ở dưới gầm bàn phòng trường hợp cúp điện như thế này, đốt lên, thì không thấy ông bạn đâu cả. Nghĩ là ông mò đi toilet nên bác chỉ hỏi 1 câu, không thấy trả lời lại cũng không nghi ngờ gì. Tầm 5p sau, một bóng người mờ mờ từ trong nhà đi ra. Nghĩ là ông bạn nên bác tạo rót trà mời uống. Nhưng bóng người đó không trả lời mà cứ bước tới. Nghi là có chuyện, bác Tạo cầm ngay cây nến đưa thẳng về hướng người đó. Cây nến rơi xuống, bác Tạo ú ớ không thành tiếng! Trước mặt bác là một người phụ nữ tóc xõa, đồng tử co lại thành một điểm, miệng quắp lên như mỏ gà, mặc một bộ đồ trắng toát, cười man dại. - Hé hé hé hé….. Bác vùng ra khỏi nhà chạy. Chạy mãi vẫn thấy bóng người sau lưng. Vẫn tiếng cười man dại ấy… -Hé hé hé hé….. Bác cứ chạy, nhưng càng cố chạy thì cái tiếng cười đó càng gần. Chạy mãi… từ Quy Nhơn về đến Tam Quan, lại về Mã A Sầu. Lúc nãy bác có thể cảm nhận được hơi thở hôi hám phì phò vào tai mình. Tiếng cười càng lúc càng ghê rợn. Chợt bác Tạo vấp phải cái gì đó, té lăn mấy vòng. Ngẩng đầu lên thì thấy cái gương mặt ghê rợn ấy đang ké sát mặt. Bác Tạo hét lên nhưng không ra tiếng, liều mạng đấm đá túi bụi. Kể đến đây ai cũng rùng mình. Chẳng ai nghĩ ra được vong này tại sao lại theo bác. Duy có ông Ba nhà ngoại em là nhắm mắt trầm tư. Đang lúc bác Tạo nghỉ lấy hơi, ông Ba chợt vỗ đùi đánh đét: - Là nó, chính nó chứ không ai! Thủ phạm hại chết con 2 là nó! Con 2 ở đây chỉ mợ 2 nhà em. Thấy cả làng không hiểu, ông Ba mới cắt nghĩa: Hồi đấy mợ 2 nhìn mợ cả cũng cái kiểu nhìn ấy, cũng con mắt ấy. Mợ 2 lại được chôn ở gần Mã A Sầu. Lúc mợ chết có rắn bò vào, tưởng sao, hóa ra kiếm mồi! Rắn thích nhất là thịt gà, thịt chuột. Ông Ba nghi đây là con gà mái thành tinh, theo cô 2 đến vùng Mã A Sầu, rồi ưng ý con gà trống của bác Tạo… Cả làng rùng mình. Thì ra là vậy! Lao xao một lúc rồi lại lắng nghe tiếp đoạn kết của giấc mơ bác Tạo… Trong lúc bác Tạo tuyệt vọng nhất, chợt một người đàn ông mặc đồ đỏ bước ra chặn bác lại, gáy một tiếng, con ma nữ phía sau bỗng dưng biến mất. Người này nói với bác rằng bác đã động vào đất thiêng, rằng bác vong ân phụ nghĩa, vì chính người này và con ma nữ lúc nãy dựa trên mảnh đất này giúp bác có được cơ nghiệp ngày hôm nay, duyên 2 người tới đây là hết. Nói xong tự nhiên biến mất. Bác Tạo giật mình dậy, thấy ông bạn đang nằm sóng xoài trên nền nhà. Điện đã có từ bao giờ. Giật mình hơn là trên tay bác đang cầm một sợi lông gà màu đỏ tía! Sau bác đưa sợi lông gà lên cho một thầy pháp cao tay, thầy này đốt đi lấy tro pha vào nước bảo bác uống. Uống xong bác Tạo nôn, nôn ra toàn là thóc. Theo lời ông thầy, bác đem bán gia sản trả lại cho làng, cạo đầu đi tu, pháp hiệu là Vô Khánh. Hai năm sau bác mất, em còn nhớ năm đó là khoảng năm 2007 thì phải, năm đấy em vừa vào lớp 10. Nghe đâu lúc hỏa thiêu người ta nghe thấy tiếng gà gáy văng vẳng… 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by GBMD Sun Apr 13, 2014 9:27 pm

Yoyo33
GBMD
GBMD
Top Poster
Top Poster

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 47881952
Diamond x 36
Nam Posts : 52986
Gold Apple x39
Birthday : 16/12/1995
No Pouple
Gold Key : KEY 3
Location : Tanbinh Dist, Hochiminh city
Join date : 17/03/2010
Reputation : 73
O.M.G - Dayana Mendoza!!!
Model - 10c

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:27 pm

Vậy là mọi chuyện đã xong. Con gà tinh biến mất khỏi làng biệt tăm biệt tích, ít ra là đến bây giờ em chẳng nghe ai nói gì về nó nữa các bác ạ. Sau đợt lạm phát đầu năm 1999, 2-3 năm sau, khó sống, dân làng tản đi tứ xứ làm ăn, chỉ còn một số người giàu tình cảm, không nỡ bỏ quê ở lại. Nhiều nhà chuyển đến, cũng có nhiều người là con cháu, mong muốn quê mình phát triển, bỏ chốn thành thị xa hoa quay về cống hiến cho quê nhà. Quê em giờ đây khác xưa nhiều, đêm đêm cứ nghe nhạc xập xình ở tận đâu đâu, chạy ra đầu ngõ ngó quanh quất chỉ nhận ra được vài người quen. Mà kín cổng cao tường lắm. Người ta chuyển tới, làm bữa tiệc, đi thăm làng xóm 1-2 lần gì đó là thôi, chẳng ai thèm duy trì tình làng nghĩa xóm. Bây giờ mà hỏi cậu 3 xem nhà bên kia là nhà ai thì đố cậu biết được. Thành thị hóa rồi! Nhưng cái thuở ấy còn ít, tức là mới chỉ vài người đi, và vài người đến. Trong số những người dọn đến có một người phụ nữ ôm theo một đứa bé, ở trong một túp lều nhỏ dựng cạnh sông Tam Quan. Cô tên P, rất xinh, là dân Quy Nhơn. Cô rất kín tiếng, sống trong làng nhiều người còn chả biết cô là ai. Sau vì vài nguyên do, người ta mới biết, cuộc đời của cô là một chuỗi đau thương và bất hạnh… Cô P là dân gốc Huế, từ nhỏ theo ba mẹ vào Quy Nhơn sống. Cô là con một, gia đình lại thuộc dạng khá giả nên tuổi thơ trôi qua khá êm đềm. Năm 21t, bất hạnh ập xuống gia đình cô: Ba mẹ cô bị tai nạn xe hơi! Mẹ mất, ba thì liệt nửa người dưới, thần kinh bất ổn lúc tỉnh lúc mê. Năm đó cô đang học năm cuối ĐHSP Quy Nhơn, nghe hung tin cô phải bỏ học để chăm sóc cho ba. Ban đầu viện phí của ông nhiều lắm, cũng may là có trợ giúp của cơ quan ba mẹ, họ hàng, bạn bè… kèm theo bán đi căn nhà ba mẹ cô tích góp bao nhiêu năm mới mua được, mới giữ được ông. Còn dư một ít, cô thuê tạm căn nhà nhỏ, tiếp tục đi học nốt phần dở dang. Nhưng miệng ăn núi lở, tiền thuốc men, tiền nhà trọ, tiền sinh hoạt v…v… Loáng cái số tiền dành dụm chẳng còn bao nhiêu. Nhưng không sao, luận án tốt nghiệp cũng xong rồi. Giờ chỉ còn đợi bằng TN thôi. Cô giấu ba, để tạo sự bất ngờ cho ông. Ai ngờ… Người cha tuy rằng không còn được minh mẫn, nhưng khi tỉnh táo ông vẫn biết được hoàn cảnh bây giờ. Ông không còn kiên nhẫn và nghị lực muốn sống tiếp. Giống như nhiều người thường nói, sống mà như chết. Ông không muốn làm gánh nặng cho con gái. Thế là một buổi tối, người ta thấy cô con gái khóc đến lả người bên vũng máu, xác người cha đã lạnh ngắt, trên tay còn vết cứa bằng dao gọt trái cây kèm theo mảnh giấy “Ba yêu con, con gái của ba”. *************** Cầm tấm bằng ĐH trên tay cùng hơn 10tr còn lại, cô gái 22 tuổi quyết tâm vào SG lập nghiệp. Hành lý của cô vỏn vẹn chỉ là 1 túi đồ cá nhân cùng một tấm ảnh gia đình ngày xưa… Vào SG, nhờ một người quen cũ của ba, cô P được vào làm ở một công ty vận tải. Cuộc sống khó khăn, đồng lương ít ỏi, phải tằn tiện mấy năm trời cô mới tích cóp được chút tiền, định ra ngoài kinh doanh. Nhưng ông trời luôn thích trêu người, cô P ngã bệnh, chạy chữa thuốc thang hết sạch! Cầm tờ giấy ra viện mà nước mắt chỉ chực chớm ra ngoài. Đúng lúc ấy thì T, một đối tác cũ của công ty cô xuất hiện mang theo một viễn cảnh tốt đẹp về tương lai, mở ra cho cô bé 24-25 tuổi đầu chưa có nhiều kinh nghiệm một cánh cửa tới thế giới toàn màu hồng. Cô yêu hắn, và sau 1 thời gian, cô có bầu… Dài dòng quá, thôi em xin tóm tắt lại là sau khi dính bầu thì thằng sở khanh này kiên quyết bảo cô nạo, cô ko chịu v…v… và động chạm gì đó đến lòng tự trọng của ng con gái nên sinh xong cô bỏ việc, xách hành lý về quê. Về QN cô lại được một ông bạn của ba tuyển vào làm thư ký, trong 1 lần đi tiếp khách cô đã bị chuốc rượu và bị ép tiếp khách cho sếp, từ đây cô P mới hiểu được tâm địa con người, cô muốn tránh xa cái thế giới tởm lợm này, nên cô đi tìm nơi nào vắng vẻ, và cô về Tam Quan… *************** Hàng ngày mọi người vẫn đi qua túp lều nhỏ ấy, vẫn nghe tiếng hát ru của người mẹ trẻ. Giọng hát ngọt ngào nhưng nao lòng. Cô P ít khi ra ngoài. Cô ở nhà chăm con và may vá. Cô vá rất khéo, nhìn không ra vết vá đâu! Cứ đến tầm chiều tối là cô bế con ra chợ mua thức ăn. Mọi người ai cũng muốn ôm thằng bé nhưng nó nhất quyết không chịu. Á cái dcm, mày không chịu à, bố cứ giằng mày ra đấy thì sao? Đừng tưởng bở, thằng nhóc khôn lắm. Nó khóc ré từ trước khi tay anh chạm vào nó cơ. Và cứ lúc ấy thì cô P lại ôm rúc nó vào lòng dỗ kèm theo cái nhìn sắc lẹm. Bố anh nào dám động tới ông trời con, nhé. Thời gian như thể thoi đưa, thấm thoát cũng đã 4 năm. Thằng cu con cô P cũng đã biết đọc. Nhưng giống cô, chưa có ai thấy nó ra ngoài chơi với lũ trẻ hàng xóm. Chỉ quanh quẩn ở nhà. Ai tới thì nó chào, hỏi thì nó cười cười. Người ta khuyên cô P nên cho nó đi chơi với đám nhóc, cô cũng lắc đầu cười buồn. Nói không được, thế là cho tụi nhóc sang nhà cô P chơi. Sang đến nơi đứa nào cũng khóc ré, chạy tán loạn. Cô P cũng chỉ cười, vẫn cái điệu cười buồn quen thuộc… Gần nhà cô P có thằng Lao, mới chuyển về làng. Cũng chẳng rõ tên nó viết như thế nào, đọc sao thì viết vậy thôi. Nghe nói thằng này là người dân tộc, dân bản cho nó xuống miền xuôi học cái chữ, nhưng thằng này không học được, mà chỉ học được cái xảo trá của người xuôi đem về lừa gạt mọi người. Thế là nó bị đuổi. Thằng này thì được cái cao to đen hôi, làm việc như trâu, nhưng đểu. Nó thèm thuồng cô P lâu rồi, ý nó ai cũng hiểu. Dưới này đâu ai khờ như dân trên bản? Nó có đểu thì chỉ đểu được với người ngu hơn nó thôi. Cũng không dưới chục lần thanh niên trong làng dằn mặt nó, bảo tránh xa cô P ra, nhưng chứng nào tật nấy. Hôm ấy nó nhậu say, một ông trong làng cũng bí tỷ rồi, theo kiểu “3 say chưa chai”, dắt về. Qua nhà cô P, nó quay lại táng cho ông này một cú bất tỉnh. Chẳng ai biết nó đi đâu cho đến sáng hôm sau, người ta tìm được xác nó trôi theo dòng Tam Quan… Tối cái hôm thằng Lao chết, người làng cho dù ở mé trong, cách nhà cô P gần 1km, cũng nghe được tiếng ru não nề của cô… Công an về điều tra không phát hiện được gì. Bắt đầu từ đây, hàng loạt vụ chó mèo mất tích trong làng. Người ta bảo: Cứ ra dòng mà tìm. Đúng thật, xác vẫn trôi trên dòng Tam Quan… Mọi người đồn ầm lên rằng có Hà Bá. Mời sư cụ A về, nhưng ông đang bệnh, thế là lập đàn cúng bái rầm cả lên, mời thầy này thầy kia về, lúc đấy em còn nhỏ nên chẳng để ý nhiều, chỉ biết là bụng ông nào cũng phệ! Nhưng mọi người đã nhầm. Từ đợt đó, con nít lảng vảng gần sông cũng bị mất tích, mấy ngày mới về. Đứa nào cũng ngơ ngẩn, hỏi gì cũng không trả lời… Người ta ra khuyên cô P nên chuyển vào trong làng, nhưng cô lắc đầu. Vẫn nụ cười buồn. Bây giờ thì sự hoảng sợ đã lan rộng ra cả làng. Ai cũng sợ Hà Bá. Thậm chí có người còn thả gà thả bò xuống sông để tế. Dạo đấy, ông ngoại em thường mộng mị. Ông hay thấy một người phụ nữ ẵm theo một đứa nhỏ, khóc với ông: Con khổ quá. Con đau quá. Giật mình tỉnh dậy, mấy đêm liền cùng một giấc mơ khiến ông không khỏi liên tưởng đến mẹ con cô P… Lần này ông ngoại gọi ông Ba về. Ra đến bờ sông, ông Ba chỉ vào lều cô P, la lên: Đúng nó rồi! Nói đoạn ông rút bùa đã chuẩn bị sẵn ở nhà, bắt đầu dán lên 4 góc lều. Ông ngoại thấy ông Ba trừ tà không phải chỉ một hai lần, nên kéo lại bảo: Mẹ con nhà nó không xấu đâu… đừng tuyệt đường chúng nó. Ông Ba nhìn căn lều một lúc lâu, thở hắt ra, rồi tháo mấy tấm bùa, dặn ông ngoại gọi sư cụ A về siêu độ… Khi quay đi, cả ông ngoại và ông Ba đều rùng mình. Tiếng ru ai oán lại cất lên… Cái kết thì mọi người chắc ai cũng đoán ra, ông ngoại em mời sư cụ A về làng làm tràng siêu độ, cuối cùng không ai nghe được tiếng ru ấy thêm lần nào nữa… Vài ngày sau, công an trên tỉnh xuống làm cuộc điều tra. Dựa theo mô tả thì họ kết luận: Cô P và cháu bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông trên chuyến xe khách từ QN về Tam Quan 4 năm về trước… Nửa năm sau, ông ngoại em từ trần, hưởng dương 81 tuổi. Ông Ba nói vì lúc còn sống ông tiếp nhận quá nhiều âm khí, sống được đến tuổi này đã là hay rồi. Trong đám tang ông, xen lẫn tiếng khóc là tiếng gà gáy và tiếng hát ru ai oán… 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:28 pm

Ông Ba, tên thật là ông Ba Hinh, họ Trần. Thuở nhỏ được ông cố ngoại giới thiệu với ông cố nội của em xin học cụ Dương Khả. Theo cụ dăm ba năm, ông được cụ quý nhất trong mấy người học trò. Nhưng tâm tư ông Ba không nằm ở văn võ. Ông thích nhất là tìm hiểu mấy điều huyền bí. Cụ Khả đành gửi ông cho một vị thầy pháp có tiếng thời đó, ông theo học mấy năm thì vị này mất, để lại rất nhiều sách quý (trong đó có 2 bộ Tam Quốc Chí và Tam Quốc Diễn Nghĩa em đang giữ nhưng mà giữ ko tốt, rách teng beng ). Ông Ba quyết tâm theo đạo. Sau khi ma chay cho thầy, ông về gặp cụ Dương Khả, thăm gia đình, rồi khăn gói đi biệt hơn 20 năm. Đến khi về nhà, ông chuyển sang làm văn nghệ, rồi làm gỗ… Câu chuyện em sắp kể dưới đây là được mẹ kể lại, mẹ cũng nghe ông Ba kể thôi, nên chắc là không chính xác lắm, nhưng cứ gõ lên đây cho mọi người xem Lại nhắc thời ông Ba chưa đi theo cụ Khả. Ông nổi tiếng là bướng trong làng. Thằng nào vô phúc trêu phải ông, cho dù tụi nó có kéo đến chục thằng đi nữa cũng chẳng kiếm được ông. Để rồi sau đó vài ngày từng thằng phải đi khám thầy lang. Ông Ba lý luận: Quân tử phải biết mềm biết duỗi, biết rõ là chết mà vẫn cứ lao vào là ngu! Ông còn nổi tiếng là không sợ trời sợ đất. Năm ông 7 tuổi, có lần bị ông cố đuổi đi vì đánh nhau, ông chui vào cái miễu được cho là linh nhất vùng. Nằm trong miếu đói bụng cồn cào, ngó lên thấy lễ cúng của dân, ông leo lên chén cho bằng hết rồi lăn ra ngủ. Sáng lại mò về nhà. Người ta bảo ông Ba vía to, ông cãi: Trên đời làm gì có ma! Chẳng ai nói được ông. Đúng thôi, ông Ba từng ngủ qua đêm ngoài nghĩa địa, từng chén sạch thức ăn trong miễu thiêng mà chả có chuyện gì xảy ra cơ mà! Thôi kệ mày, đến khi gặp rồi đừng có khóc! Ông Ba cười cười: Không sợ! Cùng lắm đái ra vẩy lung tung là được mà! Chẳng ai thèm chấp với con nít cả, chỉ biết lắc đầu ngao ngán… Năm đó, bà cố sinh người con thứ 8 (Ông Ba là thứ 7 còn bà ngoại em là thứ 4). Ai cũng bận rộn, chạy đôn chạy đáo lo cho đứa nhỏ. Ông Ba chắc cũng biết, nên thời gian này cũng không có nháo sự, chỉ ở nhà chờ gặp em. Hồi đó người ta kỹ lắm các bác ạ, trẻ con sinh ra không gặp người ngoài, không gặp người kỵ tuổi, không gặp người bệnh tật v…v… Chả biết tại sao ông Ba lại không được vào gặp em. Thế là phải chờ thôi, nghe nói là bảy bảy bốn chín ngày mới được vào… *************** Rào… rào… Mưa to quá! Lấy quần áo vào! Lấy thùng hứng dột, đem gạo để lên cao! Con L. đâu, chạy sang bà xem thế nào. Thằng B. làm gì chậm như rùa vậy? – Ông cố hét. Mưa mà nổi bong bóng thì còn lâu mới dứt. Mà mưa to quá, khéo tầm nửa canh giờ nữa là ngập lên tới nền nhà. Mẹ nó, năm nay hết hạn rồi lụt, liên miên thế này, có còn cho người ta sống nữa không? – Con H, con H đâu? Có thấy con H đâu không? Đã trông em còn chạy lung tung, ái chà cái con này, về đây thì biết mặt! H là người làm trong nhà, cũng có 3 đứa con, nên ông cố bảo cô giữ em, bà còn yếu. Cô chăm sóc rất tốt nên bà cố rất quý cô. Sớm nay, cô nhờ bà cố trông dùm đứa nhỏ, bảo là đi vệ sinh. Kỳ lạ. Đến xẩm tối vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Ông cố tức xì khói, gọi người làm kiểm tra mọi thứ trong nhà xem có mất mát gì không. Ông nghi cô H ăn trộm rồi chuồn. Ông tức lắm. Đối xử với kẻ hầu người hạ thì ông cố không có vấn đề gì, thế mà có người phản! Nói đến đây có vẻ hơi cực đoan, nhưng sự thật, gia đình địa chủ thời xưa rất phong kiến, kẻ hầu người hạ khi đã bán thân vào, tức là sống chết ở chủ, pháp luật cũng không giải quyết. Chưa nói có ăn cắp hay không, riêng việc bỏ đi không nói tiếng nào cũng đã là thách thức quyền uy của ông cố. Ơn trời, không mất gì cả! Ông cố đâm ra đăm chiêu. Nó không ăn cắp, vài ngày nữa là được lấy lương. Thế thì tại sao nó đi, nó đi đâu? Liệu có bị tai nạn gì không? Thế là lần nữa, đám người làm trong nhà lại nháo lên, đội mưa chạy đi kiếm xung quanh. Lúc này mưa vẫn còn nặng hạt, nước ngập lên đến đầu gối. Chẳng có tin tức gì của cô H. cho đến 4 ngày sau… Nhà cố ngoại em tuy là địa chủ, nhưng nhà cửa cũng chỉ hơn được người dân ở cái rộng, cái này thì thời đó ở quê đất đai thênh thang, và chắc. Cũng làm nông, cũng nuôi heo. Cái chuồng heo nằm ở phía sau nhà, gần sông, kế bên là mấy cái nhà cầu nằm trên sông. Bác nào ở quê chắc cũng biết cái nhà cầu này, ngoài em thì gọi là nhà cầu, miền Tây gọi là cầu cá Tra, hôm nào lụt nước dâng cao, ngồi không cẩn thận cá nó nhảy lên đớp phát thì phải biết Bữa đó mưa đã tạnh hoàn toàn, cũng le lói nắng rồi. Tối, ông cố mở kèo nhậu, kéo đám gia đinh trong nhà chè chén, còn trách cô H. đi không báo được một tiếng. Chẳng nói được, cơ bản chẳng ai nghĩ cô H. gặp nạn cả, mà chỉ nghĩ rằng chắc là có chuyện gấp gì đó ở nhà nên cô chạy về. Ông cố ngoại cũng đã gửi tiền lương về nhà cô, coi như có chuyện gì thì còn có mấy đồng xoay xở. Tiệc tan, ông Ba mắc tè, chạy ra phía sau nhà. Vừa kéo quần xuống, đột nhiên ông ớn lạnh. Đừng nói ông Ba mới 7 tuổi mà không biết gì. Ông thông minh và già trước tuổi nhiều lắm. Tuy rằng chưa được như người lớn, nhưng ít ra vẫn phân biệt được cái cảm giác ớn lạnh nó ra làm sao. Ngó ra phía sau, không có ai. Ngó quanh quất, đột nhiên ông không kìm được phải tè ra ngoài. Một người toàn thân đen thui đang đứng ở cái cột chuồng heo, nhìn ông cười he he! Cái giọng cười ấy ông Ba có lẽ chẳng bao giờ quên được! Hoảng hồn, ông hét ầm lên. Mọi người chạy ra đến nơi thì ông đã không còn thấy bóng người ấy… Sáng hôm sau, mọi người trong làng cười phá lên khi nhắc đến ông Ba với con “ma Heo”. Nó xuất hiện ở chuồng heo, thì gọi là “ma Heo” chứ sao? Mọi người cười là thằng nhóc trước giờ không biết sợ là gì, giờ đã són dái chưa? Chẳng ai quan tâm đến việc có ma thật hay không. Dù gì nó cũng chỉ là thằng nhóc con, thần hồn nhát thần tính thôi. Đến tối, vào khoảng giờ Tý, ông cố mắc tè. Ông chạy ra cái chỗ ông Ba tè đêm hôm trước. Ầy, thật thoải mái nha! Trăng thanh gió mát, giờ mà có đĩa dồi chó với xị rượu thì nhất! Vừa giải quyết, ông cố vừa nghĩ vơ vẩn. Chợt tim ông như đứng lại. Một tiếng gọi, rất quen, vang lên: “Chú Bảy!” *************** Rõ ràng đây là giọng con H.? Nó làm gì ở đây? Làm gì giờ này? Chợt ông nhớ đến con “ma Heo” mà ông Ba gặp đêm qua. Đến giờ phút này thì lông tóc ông bắt đầu dựng lên. Ông cố run run nhìn qua phía phát ra tiếng gọi. Quái, không có ai? - Chú Bảy! Ông cố giật mình nhảy dựng lên. Tiếng gọi từ phía sau lưng mình. Rất sát, cứ như nó kề vào tai mình vậy. Ông quay lại nhìn, thì trời ơi! Một người phụ nữ trên người trát đầy *** lợn, đang cầm một đống *** được nặn thành hình cái bánh Ít *, miệng nói: Chú Bảy, ăn bánh Ít nè, bánh ngon lắm. Kèm theo tiếng cười ghê rợn. Đến giờ thì ông không nói gì được nữa rồi. Miệng hét không ra tiếng. Ông lùi lại từng bước đến khi cô H. đưa cái “bánh Ít” đến gần… Đột nhiên, không biết lấy sức mạnh từ đâu, ông đạp cô ngã chúi dụi! À há, mày cũng như người bình thường thôi, ông sợ đếch gì mày? Mà con ma này không sợ xú uế, tức là vốn bản thân nó đã xú uế. Nghĩ vậy, sẵn thùng nước để sẵn rửa tay, ông tạt luôn vào người cô H. Phải công nhận là ông cố nhanh trí. Cô H. chợt ré lên một tiếng, rồi lăn ra bất tỉnh. Ông cố ngồi phịch xuống thở hổn hển, lại có một cái cảm giác kỳ lạ không giải thích được. Chợt, ông run run. Có người đang ở phía sau mình! Đang sợ hãi thì mấy người làm chạy ra. Người ta nghe thấy tiếng ré của cô H. Cái cảm giác có người ở phía sau tự dưng biến mất. Ông cố thở phào nhẹ nhõm… *************** Mọi người đưa cô H. vào nhà tắm rửa, chữa trị, vì cô còn thở. Ghê nhất là miệng cô ngậm đầy phân heo, phải cạy miệng ra để súc. Thời đó làm gì có bàn chải đánh răng, chỉ có than thôi, nên có hơi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng xong. Cô H. hôn mê 3 ngày, đến ngày thứ 4 thì tỉnh dậy, đòi gặp ông cố. Cô khóc ròng, kể lại… Hôm đó cô đi ra nhà cầu đi vệ sinh, chợt đi đến nơi cô thấy có cái gì chói sáng trong chuồng heo, nghĩ là đồ vật người trong nhà làm rớt nên cô đến nhặt, ai dè tự dưng có giọng nói hỏi cô có muốn ăn bánh Ít không. Lạ, cô H không cảm thấy sợ hãi gì cả, dường như lúc đó cô bị nhập rồi, nhưng vẫn khá tỉnh táo việc mình làm. Cô trả lời có, người đó đưa bánh ít cho cô, dặn cô phải ở trong nhà. Chợt cô thấy mình như đi vào thế giới khác. Một căn nhà rộng rãi, bánh Ít thì sắp đầy trên sàn. Cô cứ lấy bánh Ít ăn… cho đến ngày hôm trước, thấy cậu Bảy (tức ông Ba) ra đó, cô tính chạy ra gọi cậu vào ăn bánh Ít, nhưng cậu hét ầm lên, nên thôi… Nói xong, cô H. hộc máu lăn ra chết. Ông cố run run, gọi người vào lo hậu sự cho cô H., vừa nghĩ, nếu đúng là thế thật thì ở đó có ma. Chắc chắn là cái đồ vật cô H. trông thấy là ngọn nguồn. Nghĩ vậy, ông quyết định sáng sớm mai phải đi mời thầy về giải nạn. Trên đời lắm việc người ta gọi là duyên, đúng lúc ông cố bước ra khỏi nhà thì cụ Dương Khả đến chơi. Dòng họ Dương và dòng họ Trần trước nay giao hảo với nhau, rất thân thiết. Cụ Khả là bạn thâm giao của cụ cố ngoại, nên cũng hay qua thăm hỏi. Hôm nay có việc đi ngang, cụ tiện thể tạt qua nhà ông bạn già. Vừa bước tới cổng, đã thấy ông cố lòm khòm bước ra, nhìn cụ Khả, mắt sáng như hai ngọn đèn, lao tới kéo về phía sau nhà. Cụ Khả đành bước theo, lẩm bẩm: Bệnh, bệnh nặng… Nhưng vừa đến nơi, cụ Khả liền nghiêm túc. Cụ bước ngay vào trong chuồng heo, không ngại bẩn, cụ mò mò dưới sàn một lúc, móc lên một chùm chìa khóa, ném cho ông cố, rồi bước lên nhà trên. Ông cố cũng chẳng dám ở lại, rửa sơ chùm chìa khóa, đoạn chạy theo cụ Khả. Cụ Khả đoán là oán linh nằm trong chùm chìa khóa này, tuy không biết nó mở cánh cửa nào, nhưng nên hủy đi. Nghe vậy ông ngoại liền chạy ra lò rèn gần nhà, ném luôn vào lò. Từ đấy, gia đình phía ngoại em không còn gặp chuyện gì nữa cho đến đời ông ngoại em phát sinh chuyện mợ 2 em đã kể. Đến tối, cụ Khả cáo từ, ông Ba chạy theo giữ rịt cụ, đòi học phép bắt ma. Ông cố há họng lắc đầu, cụ Khả thì cười ha hả. Ông Ba theo cụ Khả đi khắp nơi. Sau không rõ vì lí do gì, cụ Khả gửi ông cho thầy khác. Biệt tăm gần 30 năm, ông quay về, mang theo một chuyện đời li kỳ… 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:28 pm

Chuyện của ông Ba Hinh thì có nhiều, nhưng chủ đề của bộ truyện này là những truyện xảy ra ở quê của em, vì thế nên ở đây chỉ nói về ông Ba Hinh sau 30 năm về lại Tam Quan. Ông Ba về, cả làng mừng. Chuyện ông đi học với cụ Dương Khả không nhiều người biết. 30 năm nay ai cũng nghĩ là ông Ba theo cậu 2 vào Sài Gòn làm ăn. Nay trở về chắc là đã công thành danh toại. Ông cười cười không giải thích, tối hôm đó làm bữa nhậu với mấy người quen thân ngày xưa, ông có nhìn qua tướng họ, nói sơ về vận hạn. Ngay hôm sau cả làng đồn ầm lên là ông có pháp thuật cao siêu, gọi ông là thầy. Nhiều người đem trà thuốc tới nhờ xem, ông không lấy, đùa, bà con trong làng lấy gì mà lấy? Chẳng qua xem cho vui, trúng thì trúng không trúng thì thôi, haha… Ông thường nói với mọi người như vậy. Nhưng mà đừng xem thường, nhiều người trong làng nhờ ông mà làm ăn khấm khá, phát đạt hẳn lên. Cả làng xem Thầy Ba Hinh như thánh sống. Tiếng lành đồn xa, nhiều người từ các vùng lân cận cũng lặn lội đến xem quẻ. Ông Ba thì chỉ muốn thoải mái, không thích bận rộn, thế là ra cái luật một tháng xem cho dân trong làng 1 ngày, ngoài làng 1 ngày. Hồi ông Ba mới nổi danh, có người bạn đến chơi. Người này ở bên kia sông, trước hay đánh nhau với ông Ba, giờ sang ôn kỷ niệm cũ. Cũng chẳng xem số má gì, vì cơ bản là chẳng tin. Lúc ra về ông Ba có nói một câu: Tuyệt không được đi đường sông. Ông này bán tín bán nghi, nhưng thấy ông Ba nằn nì quá, cũng nghe. Không đi đường sông thì đi đường gì về nhà bây giờ? Thằng này muốn giữ mình lại thì nói cmn đi, lại còn bày trò… Sáng hôm sau, ông này mới tá hỏa. chuyến đò hôm qua đi ngang sông chở duy nhất 1 người đàn bà, bị lật, đến giờ chưa tìm thấy xác. ****************** Bẵng đi hơn 20 năm, ông Ba bây giờ chuyển nhà lên Quy Nhơn sống. Ông cố mất rồi, làng thì không còn được như xưa, buồn, ông chẳng muốn về quê nữa. Ông lấy vợ, sinh ra 3 người con, 2 trai 1 gái, đặt tên là Quốc, Lương, Đống. Cả 3 đều xinh đẹp, giỏi giang. Cậu Quốc và dì Lương đều đã có gia đình. Cậu Đống vừa học xong ĐH, đang làm cho một công ty dầu khí nước ngoài. Ông Ba bây giờ chả còn gì phải bận tâm, ngoài việc cậu Đống chưa có vợ, với ông Ba thì chỉ còn cờ Tướng là có sức cám dỗ. Ông lao vào nghiên cứu, viết hẳn mấy bộ sách về cờ, chiến vô số trận. Có lần, ông Ba chấp em xe pháo mã. Ơ, ông coi thường mình đến thế cơ à? Vào trận em tấn công dồn dập, ăn gần hết chốt, tượng, sĩ của ông, ngó lại thấy xe mã đồng chiếu, pháo trụ mặt thua 2 năm sau, cậu Đống vẫn độc thân. Nhiều lần ông nhắc nhở nhưng cậu chỉ cười: Vợ con làm gì, cả đời con ở đây với ba mẹ. Ông cũng chỉ biết lắc đầu… Đùng một cái, cậu dắt một cô gái về nhà xin cưới. Cả nhà sững sờ. Ông Ba nhìn cô gái, hơi nhíu mày, rồi cũng ngồi nói chuyện. Cậu Đống và cô này yêu kiểu sét đánh, cả nhà bảo chờ một thời gian đã, cậu đành chịu, đưa cô gái ra về. Ông Ba tuy rằng đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn. Ông gọi điện cho đàn em, nhờ điều tra thân thế cô gái này. Chưa đến 4 ngày sau đã có tin tức: Trên giấy tờ, cô gái này không tồn tại! Ông Ba hoảng hồn. Linh tính khi gặp lần đầu cho ông biết cô gái này có cái gì đó không bình thường. Ông bấm quẻ. Ông lập đàn. Ông ngã ngửa khi biết cô gái này vốn là người phụ nữ chết trên sông năm đó, thế cho người bạn của ông… Cậu Đống về, ông kéo cậu lại nói rõ. Cậu Đống không phải ngu, liền chạy đi gặp cô gái. Nửa ngày sau quay về nhất quyết cưới. Ông Ba run cả người. Nó bị bùa mê thuốc lú trong tâm, ngoài nó ra, không ai trừ được. Ông nhốt cậu trong nhà. Không cho đi đâu. Việc làm cũng bỏ. Đến đêm ngày thứ 2 cậu trốn qua cửa sổ, đi mất. Cả nhà ông Ba nháo nhào đi tìm, không thấy. Vài tháng sau, người ta thấy xác cậu Đổng và một người phụ nữ dạt vào bờ Quy Nhơn. Theo giám định là cậu Đống chết mới được hơn 1 ngày, còn người phụ nữ thì chỉ còn mỗi bộ xương khô, đã hơn 20 năm rồi… Chuyện cậu Đống xảy ra vào cuối năm 2009, lúc đó em đã vào SG học rồi. chap sau hẹn t5 nha các bác 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:29 pm

Chuyện của ông Ba Hinh thì có nhiều, nhưng chủ đề của bộ truyện này là những truyện xảy ra ở quê của em, vì thế nên ở đây chỉ nói về ông Ba Hinh sau 30 năm về lại Tam Quan. Ông Ba về, cả làng mừng. Chuyện ông đi học với cụ Dương Khả không nhiều người biết. 30 năm nay ai cũng nghĩ là ông Ba theo cậu 2 vào Sài Gòn làm ăn. Nay trở về chắc là đã công thành danh toại. Ông cười cười không giải thích, tối hôm đó làm bữa nhậu với mấy người quen thân ngày xưa, ông có nhìn qua tướng họ, nói sơ về vận hạn. Ngay hôm sau cả làng đồn ầm lên là ông có pháp thuật cao siêu, gọi ông là thầy. Nhiều người đem trà thuốc tới nhờ xem, ông không lấy, đùa, bà con trong làng lấy gì mà lấy? Chẳng qua xem cho vui, trúng thì trúng không trúng thì thôi, haha… Ông thường nói với mọi người như vậy. Nhưng mà đừng xem thường, nhiều người trong làng nhờ ông mà làm ăn khấm khá, phát đạt hẳn lên. Cả làng xem Thầy Ba Hinh như thánh sống. Tiếng lành đồn xa, nhiều người từ các vùng lân cận cũng lặn lội đến xem quẻ. Ông Ba thì chỉ muốn thoải mái, không thích bận rộn, thế là ra cái luật một tháng xem cho dân trong làng 1 ngày, ngoài làng 1 ngày. Hồi ông Ba mới nổi danh, có người bạn đến chơi. Người này ở bên kia sông, trước hay đánh nhau với ông Ba, giờ sang ôn kỷ niệm cũ. Cũng chẳng xem số má gì, vì cơ bản là chẳng tin. Lúc ra về ông Ba có nói một câu: Tuyệt không được đi đường sông. Ông này bán tín bán nghi, nhưng thấy ông Ba nằn nì quá, cũng nghe. Không đi đường sông thì đi đường gì về nhà bây giờ? Thằng này muốn giữ mình lại thì nói cmn đi, lại còn bày trò… Sáng hôm sau, ông này mới tá hỏa. chuyến đò hôm qua đi ngang sông chở duy nhất 1 người đàn bà, bị lật, đến giờ chưa tìm thấy xác. ****************** Bẵng đi hơn 20 năm, ông Ba bây giờ chuyển nhà lên Quy Nhơn sống. Ông cố mất rồi, làng thì không còn được như xưa, buồn, ông chẳng muốn về quê nữa. Ông lấy vợ, sinh ra 3 người con, 2 trai 1 gái, đặt tên là Quốc, Lương, Đống. Cả 3 đều xinh đẹp, giỏi giang. Cậu Quốc và dì Lương đều đã có gia đình. Cậu Đống vừa học xong ĐH, đang làm cho một công ty dầu khí nước ngoài. Ông Ba bây giờ chả còn gì phải bận tâm, ngoài việc cậu Đống chưa có vợ, với ông Ba thì chỉ còn cờ Tướng là có sức cám dỗ. Ông lao vào nghiên cứu, viết hẳn mấy bộ sách về cờ, chiến vô số trận. Có lần, ông Ba chấp em xe pháo mã. Ơ, ông coi thường mình đến thế cơ à? Vào trận em tấn công dồn dập, ăn gần hết chốt, tượng, sĩ của ông, ngó lại thấy xe mã đồng chiếu, pháo trụ mặt thua 2 năm sau, cậu Đống vẫn độc thân. Nhiều lần ông nhắc nhở nhưng cậu chỉ cười: Vợ con làm gì, cả đời con ở đây với ba mẹ. Ông cũng chỉ biết lắc đầu… Đùng một cái, cậu dắt một cô gái về nhà xin cưới. Cả nhà sững sờ. Ông Ba nhìn cô gái, hơi nhíu mày, rồi cũng ngồi nói chuyện. Cậu Đống và cô này yêu kiểu sét đánh, cả nhà bảo chờ một thời gian đã, cậu đành chịu, đưa cô gái ra về. Ông Ba tuy rằng đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn. Ông gọi điện cho đàn em, nhờ điều tra thân thế cô gái này. Chưa đến 4 ngày sau đã có tin tức: Trên giấy tờ, cô gái này không tồn tại! Ông Ba hoảng hồn. Linh tính khi gặp lần đầu cho ông biết cô gái này có cái gì đó không bình thường. Ông bấm quẻ. Ông lập đàn. Ông ngã ngửa khi biết cô gái này vốn là người phụ nữ chết trên sông năm đó, thế cho người bạn của ông… Cậu Đống về, ông kéo cậu lại nói rõ. Cậu Đống không phải ngu, liền chạy đi gặp cô gái. Nửa ngày sau quay về nhất quyết cưới. Ông Ba run cả người. Nó bị bùa mê thuốc lú trong tâm, ngoài nó ra, không ai trừ được. Ông nhốt cậu trong nhà. Không cho đi đâu. Việc làm cũng bỏ. Đến đêm ngày thứ 2 cậu trốn qua cửa sổ, đi mất. Cả nhà ông Ba nháo nhào đi tìm, không thấy. Vài tháng sau, người ta thấy xác cậu Đổng và một người phụ nữ dạt vào bờ Quy Nhơn. Theo giám định là cậu Đống chết mới được hơn 1 ngày, còn người phụ nữ thì chỉ còn mỗi bộ xương khô, đã hơn 20 năm rồi… Chuyện cậu Đống xảy ra vào cuối năm 2009, lúc đó em đã vào SG học rồi. 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by eSpoy Sun Apr 13, 2014 9:29 pm

Lại nói về ông Ba. Hồi đó ông yêu một cô gái cùng làng, cứ gọi tạm là L đi. 2 người rất hợp tính, cứ rỗi là chạy đến chỗ hẹn tìm nhau. Theo lời ông kể thì L xinh xắn, dễ thương, công dung ngôn hạnh nết na thùy mị. Cô yêu ông Ba, nhưng lại ghét cái nghề liên quan đến ma quỷ, nên hết lần này đến lần khác thuyết phục không được, cô thử đủ cách, từ giả bị ma nhập, đến khóc lóc đòi tự tử, rồi giận không gặp ông… Cuối cùng ông cũng phải bỏ, từ chối hết mọi người đến xem tướng, quyết lên thành phố lập nghiệp đặng về cưới vợ… Thời ấy chưa có điện thoại, ông Ba tích góp mua được cái máy ảnh phim, lên thành phố làm cộng tác viên cho báo Bình Định. Ông còn làm thơ, viết văn, dịch thuật. Nói chung là đa tài. Gái theo thì cứ hàng đàn, nhưng ông chẳng để mắt đến ai. Ông có người yêu rồi. Yêu là như thế, khi đã yêu ai thì cho dù bạn thấy gái đẹp đến đâu cũng chẳng bằng con ghệ ở nhà Thấm thoát đã qua 5 năm, ông Ba làm ăn khá lắm, tích cóp được một số vốn nho nhỏ. Ông đầu tư vào ngành gỗ, rồi tới tháng người ta gửi tiền cho ông, còn ông thì theo đuổi nghệ thuật. Cái xí nghiệp gỗ nằm trong khu tập thể Bông Hồng, hồi đấy đám con nít tụi em hay gọi thế thôi, chứ tên doanh nghiệp cũng chả rõ là gì. Nhớ hồi nhỏ cứ chạy sang đá banh, trốn tìm ở đó đó. Oz lâu lâu gãy roi cũng chạy sang đó xách về. Cả cái xí nghiệp lớn, mất đi vài cây gỗ bỏ đi cũng chẳng sao, nên chả ai quản. Lấy được cứ lấy, không lấy thì cũng đem vứt đi. ****************** Sau khi đã ổn định tài chính, ông Ba mới nghĩ đến việc cưới vợ. À há, lên đây làm ăn 5 năm, cuối cùng cũng có ngày ngồi xe con về làng rước dâu. Nghĩ đến đây ông hớn hở ra mặt. Ông chạy đôn chạy đáo đi đăng ký, đi mua nhà, hợp thức hóa v…v… đến khuya mới về đến nhà. Hồi đấy, ông Ba vẫn còn ở nhà trọ. Nhà trọ ông nằm ở đường Ngô Mây, đoạn gần chợ Khu 6, trong hẻm. Ông ở lầu 3, trên ông còn 2 lầu nữa. Khiếp, hồi đấy có cái nhà 5 lầu là giàu lắm, nhà em hồi đó còn là nhà ván . Nội tiền trọ phòng của ông Ba đã là 2tr/tháng, bằng tiền lương bz e rồi. Thế mới biết ông ý giỏi kinh, chẳng bằng cấp đếch gì cả, thế mà tiền kiếm cứ như nước. Tắm giặt, ăn uống xong, ông đi ngủ. Vắt tay lên trán. Ha, còn chưa mua được nhà, vẫn kiếp nhà trọ dài dài. Cái hợp đồng kia không biết tụi nó có ký không. Chuyện cưới hỏi phải về quê một lần, cũng 5 năm rồi chưa gặp L. Không biết cô ấy ra sao… Nhiều chuyện để suy nghĩ khiến ông không ngủ được, ra lan can hóng gió. Chợt ông giật mình. Cho đến bây giờ ông vẫn không quên được cái khoảnh khắc ấy: Một bóng người rơi từ trên lầu trên xuống, hai mắt mở to nhìn ông cười tà dị! 30′ sau, công an ập đến. Toàn khu bị phong tỏa. Sáng hôm sau có kết quả. Nạn nhân là một nam sinh tự tử vì thất tình. Đến khổ, yêu đương làm gì, công cha mẹ dưỡng dục hơn 20 năm chưa trả đã nhảy lầu vì gái… Ông chủ nhà than thở. ****************** Tối, ngồi một mình trong phòng. Ông Ba nhớ lại ánh mắt của người thanh niên tối qua. Nó như vờn qua lại trong đầu ông suốt một tuần. Hành nghề trừ ma hơn 20 năm chưa bao giờ ông bị ám ảnh như lúc này. Không được rồi, hôm nay ngày mười bốn tháng bảy! Ông Ba bật dậy lục đồ nghề. Tự dưng ông ớn lạnh. Quay ngoắt lại không thấy ai. Lúc này cần bảo trì thanh tỉnh, ông vừa nhẩm một đoạn kinh phật, vừa lục tìm bùa chú. Dán ở cửa, ông thở phào. Xong. Đêm nay ở nhà là yên. Hinh ơi! Tiếng bà già nhà bên. Ông đi ra ngoài lan can nhìn xuống. Người qua lại, tuyệt không thấy bà già đâu. Ông giật mình! Đoán ra nguyên nhân, ông ngẩng đầu lên. Trước mặt cách ông tầm 5m là một người con trai máu me đầy mặt nhìn ông. Chợt ông mê man… Cốc… cốc… Ông Ba giật mình thấy mình đang đứng trên lan can! Hoảng hồn, ông nhảy lùi vào nhà thở hổn hển. May quá, có người cứu. Ông ra mở cửa. L! Sao em lên đây? Em nhớ anh quá. Hai người ôm chầm lấy nhau. Tỉ tê một hồi, ông mới biết là ở nhà bảo L lên thăm ông, tiện bàn chuyện cưới hỏi. Vui quá, ông kéo L ra ngoài đi chơi, quên béng vừa xảy ra chuyện gì… Đến tầm 11h, ông đưa L về nhà bà con gần đó. Vì khuya rồi nên không dám vào ngõ, ông tạm biệt cô L rồi về nhà. 11h đóng cửa rồi, ông phải ngồi đợi một lúc mới có người ra mở cửa. Ngáp ngáp, ông lên lầu. Chẳng hiểu sao ông lại lên đến sân thượng! Quái, rõ ràng mình mới lên có 1 lầu, còn 4 lầu nữa? Nhìn lên trên, ông ba thấy cậu thanh niên lúc chiều. Ánh mắt tà dị khiến ông thất thần. Người đó giơ tay vẫy vẫy. Ông lại mê đi… - Anh! Ông ba chợt tỉnh lại. Còn một bước nữa là ông ngã xuống dưới lầu. Ngước lên: Bóng người kia đã biến mất từ bao giờ. Mồ hôi vã ướt lưng áo. Ông vội vàng bước lùi lại. Ông ngoại em đứng trước cổng nhà, hét vọng lên: - Mày làm gì đó Bảy? Xuống mở cửa cho anh. - Đợi em chút… Ông ngoại em lên báo tin. Ở quê xảy ra chuyện. Ông Ba nghe xong rụng rời, nước mắt chảy đầy mặt… Số là cô L hôm qua ngộ độc thức ăn, đến chiều tối thì đau dữ dội, cả nhà nháo nhào đi kiếm thầy thuốc nhưng không cứu được. Cô đã qua đời tối hôm qua. Thì ra lúc chiều tối là cô L cứu ông Ba. Lúc khuya cũng là giọng cô L. Yêu, chính là khi âm dương cách biệt vẫn quan tâm và nhớ về nhau… 

Nguồn: truyen ma
eSpoy
eSpoy
RUNNER UP - Miss VNB
RUNNER UP - Miss VNB

Beauty Level
Gold $ x 36
Points : 10337559
Diamond x 9
Posts : 4357
Gold Apple x9
No Pouple
Join date : 16/07/2013
Reputation : 49

Về Đầu Trang Go down

Nhật Kí Chung của Mems - Page 5 Empty Re: Nhật Kí Chung của Mems

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 5 trong tổng số 40 trang Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6 ... 22 ... 40  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết